Tác giả: Vi.
Ánh nắng ôn hoà sau cơn mưa như lũ quét tối qua làm mọi vật sanh sôi nảy nở, bắt đầu một ngày mới.
Trên chiếc giường lớn màu trắng ngà, một cô gái khuôn mặt trắng như tuyết xinh xắn đang gối đầu lên người đàn ông có ngũ quan tinh xão nhu hoà. Tạo nên một bức tranh hoàn hảo không một góc chết.
Lục Thượng Phong mở mắt ra nhìn sang cô gái đang ôm eo mình ngủ say mê, cười nhẹ vuốt tóc cô. Hàn Yêu Hy cảm thấy có người đang nhìn mình liền khó chịu cựa quậy tỉnh giấc.
Hai ánh mắt va chạm nhau, Hàn Yêu Hy nhìn anh lại nhìn tư thế lúc này chân cô gác lên người anh tay anh lại ôm eo cô.
Mặt cô xuất hiện một mảng phiến hồng nhìn vào rất dễ thương, cô ngồi dậy mặt vẫn chưa hết đỏ.
Anh nhìn cô miệng nở một hình cung đẹp mắt, anh ngồi lại gần cô cúi đầu. Hàn Yêu Hy lấy tay đặt lên ngực định đẩy anh ra nhưng không kịp.
Môi anh lành lạnh chạm vào môi cô,
' chụt ' nhẹ như chuồn chuồn lướt nước để lại âm thanh ám muội.
Rời khỏi môi cô nở nụ cười rực rỡ "Chào buổi sáng Yêu Hy"
Nắng làm cho anh như toả ra vầng hào quang sáng lạng nhìn anh mặt lại đỏ hơn.
Không biết bao lâu định thần miệng nói " Chào buổi sáng bác sĩ Lục "
"Đừng gọi bác sĩ Lục cứ gọi là Phong" Anh chán ghét cách gọi này của cô, dường như đối với anh rất xa cách.
" A được Phong "
" Em rửa mặt rồi xuống ăn sáng nhé . Anh chờ em " Lục Thượng Phong xoa đầu cô rồi bước xuống giường.
Đợi tới khi Hàn Yêu Hy hoàn hồn lại anh đã ra ngoài từ lúc nào, bước chân xuống sàn nhà đi lại cửa sổ sát đất đưa bàn tay ốm tong teo kéo rèm cửa ra. Nắng ấm áp liền chan hoà khắp phòng sưởi ấm cho nơi lạnh giá.
Hàn Yêu Hy như được sống lại nhẹ nhàng vươn vai. Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua chỉ cần chúng ta chấp nhận nó, cô luôn tự nhủ như vậy!
Bước vào phòng tắm cô như muốn ngất xỉu, nhìn vào gương đây là cô sao. Tóc rối tung, mắt sưng vù, người thì ốm như bộ xương, cô mở nước xối nước lên mặt, cô phải sống lại phải trả thù cho bé con đáng thương của cô. Nhẹ trang điểm một chút che đi đôi mắt sưng vù, cô mặc một chiếc áo sơ mi một chiếc quần sọc jean.
Bước xuống lầu, Lục Thượng Phong đang đọc báo ăn điểm tâm nhìn Hàn Yêu Hy xuống anh há hốc miệng.
" Em có gì sao " Hàn Yêu Hy nghi hoặc hỏi.
" A không có gì em ngồi đi " Lục Thượng Phong nhận ra mình thất thố.
" Vé máy bay anh đã đặt rồi chúng ta sẽ bay sang Mỹ tuần sau sẽ đi " Anh vừa cắt xúc xích vừa nói.
" P..Phong cảm ơn anh " Hàn Yêu Hy có chút ngượng ngùng khi gọi thân mật như vậy.
Cảm ơn anh đã đến lúc em dường như tuyệt vọng nhất, cảm ơn anh đã luôn ở sau để xoa dịu em..
Lục Thượng Phong được cô gọi như vậy lòng như có một dòng nước ấm tưới vào rất sướng a\~\~
Hết chương 32
Thả 1 like nha mọi người ơi ⭐️
\*Vi