Tác giả: Vi.
Sắc mặt Hàn Uyên Vân tái nhợt lại khi ánh mắt vô tình đụng vào hàng chữ đó, ngước đôi mắt hình viên đạn lên nhìn Hàn Yêu Hy.
"Cô có thai sao? Là con của Thần đúng chứ?" Lúc này cô ta trợn mắt lên rất đáng sợ, trong mắt đều là những tia máu!
" Khô..Không phải tôi không có " Hàn Yêu Hy ra sức lắc đầu cô không bao giờ để cho bọn họ biết. Bọn họ sẽ lấy đi bảo bối của cô, cho cô xin đi chỉ còn lại mình bảo bối là người thân của cô thôi đừng lấy đi mà.
" Không? Tôi nói cho cô biết Thần chỉ muốn con của tôi thôi còn đứa con nghiệt chủng trong bụng cô? Tôi sẽ không để yên cho cô đâu Hàn Yêu Hy!” Cô ta nói xong xoay người đi thẳng ra xe chạy đi, chiếc xe một mạch chạy để lại làn khói dày đặc.
Bàn tay Hàn Yêu Hy nhẹ nhàng đặt lên bụng mình như sợ chỉ cần mạnh một chút sẽ biến mất không còn nữa 'Bảo bối, mẹ sẽ bảo vệ cho con mà’
Trên đường về, Hàn Yêu Hy suy nghĩ rất nhiều có nên nói cho anh biết không liệu anh có chấp nhận hay không.
Dù có ra sao cô cũng sẽ ly hôn và sinh đứa bé này ra, đứa bé không có tội!
Mãi chìm đắm trong suy nghĩ riêng, xe đã ở trong sân nhà, cô bần thần lê bước đi lên lầu.
Đến phòng, cô nằm ụp xuống giường yên tĩnh suy nghĩ. Cô rất mệt, đầu thì nhức liên hồi tay chân thì nhũn cả ra chắc có lẽ vì cả ngày cô chưa ăn gì.
Tối, Tề Ngạo Thần về đến nhà bước lên phòng mở cửa ra thì thấy cô đang nằm trên giường co rút lại.
Anh bước chầm chậm đến giường xoay người cô lại thì thấy toàn thân cô đổ mồ hôi, toàn thân nóng như lửa đốt.
"Quản gia Lâm, kêu Kha đến biệt thự ngay lập tức” Tề Ngạo Thần như gầm lên.
Mười phút sau Kha đã có mặt, châm mạch rồi tiêm thuốc hạ sốt cho cô.
"Thế nào?” Tề Ngạo Thần lạnh lùng hỏi cô.
"Anh là chồng kiểu quái gì vậy vợ mang thai mà cả ngày không có thức ăn vào bụng anh muốn giết con mình à?” Kha cau mày trách móc chả hiểu hai người này bị gì.
"Sao cơ có thai cô đang nói cái gì vậy?”
"Đến cả cô ấy có thai anh còn không biết? Bỏ đi, anh hãy cho cô ấy ăn uống đầy đủ cô ấy bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng" Kha nói xong thu dọn đồ đi ra ngoài.
Anh bước lại giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cô ấy có thai sao là con của mình. Vậy con của Uyên Vân thì sao đây, mình đã bỏ Uyên Vân nhiều năm như vậy rồi mình không thể nào bỏ mặc nữa.
Dù sao đi chăng nữa anh không yêu cô đứa con này là sai lầm. Anh ngồi mãi mê suy nghĩ thì cô đã hé mở mắt nhìn anh.
" Tỉnh rồi?”
Hàn Yêu Hy không nói gì chỉ gật nhẹ đầu ngồi dậy
" Tại sao cô có thai mà không nói cho tôi biết " Tề Ngạo Thần nhìn chằm chằm cô vẫn còn khó tin.
Hàn Yêu Hy dừng tất cả động tác lại xoay người qua nhìn anh đang ngồi chễm chệ trên sofa, mặt cô tái nhợt lại không còn chút huyết sắc.
" Xi..xin anh đừng bắt tôi bỏ con, tôi nuôi nó là được rồi" Dưới ánh mắt tra khảo của anh làm cô cảm giác anh sẽ tàn nhẫn phá bỏ con của cô!
"Tuỳ cô! Tôi không muốn con của cô tôi chỉ muốn con của Hàn Uyên Vân, tôi không yêu cô nên đứa con này là sai lầm" Anh nhấn mạnh từng chữ lạnh lùng quay người đi ra khỏi phòng.
Tề Ngạo Thần đã suy nghĩ rất nhiều, anh với coi chỉ là một sự sai lầm của nhà họ Hàn! Xin lỗi cô gái nhỏ, cô ấy đã từng mang cho anh cảm giác của một gia đình thực thụ..
Hàn Yêu Hy thẫn thờ dựa vào đầu giường đặt tay lên bụng hơi nhô lên của cô, sớm biết như vậy rồi sao vẫn còn khó chịu như thế này...Không sao, anh không kêu cô phá bỏ là tốt lắm rồi!
Ngày hôm đó, anh phũ phàng từ chối cô gái mà anh lầm tưởng rằng anh không yêu..
Hết chương 22
Thả cho tui 1 sao nha nàng ^^
\*Vi