Tác giả: Vi
Hàn Trạch...
Có một cô gái tóc xoăn theo lọn đang ngồi chễm chệ trên ghế khuôn mặt trang điểm đậm loè loẹt với bộ váy màu tím nhạt.
Cô ta chính là Hàn Uyên Vân.
"Hàn Yêu Hy mày đâu rồi "Cô vừa mân mê móng tay vừa thét lớn hướng lên lầu
Lúc này trên cầu thang một cô gái mặc quần jean rách nhiều chỗ cùng với áo sơ mi đã rách ngay đầu vai chạy xuống.
Tóc thẳng được cột đuôi ngựa qua loa , trên trán cô đầy rẫy mồ hôi cô mở miệng "Vâng, chị gọi em!"
"Em gái à, giày chị bẩn rồi cảm phiền em lau giúp chị!"
" À dạ " Cô cầm khăn lau hướng xuống
" Chậc chậc chị không muốn cái khăn lau chị muốn mày dùng miệng làm sạch vết bẩn cho chị" Cô ta âm ngoan lên tiếng.
"Chị .. em.. không..em " Cô hốt hoảng chưa kịp nói hết lời thì có một lực đẩy đầu cô xuống miệng cô do hở nên đầu lưỡi đã đụng đến mũi giày của Hàn Uyên Vân
"Ưm Ư..m C.h..ị"Cô cố gắng dựng dậy nhưng lực quá mạnh cô không thể vùng dậy. Với một người được chăm sóc đầy đủ với một người bị ghẻ lạnh như cô thì đã rõ ràng!
Qua một lúc Hàn Uyên Vân thả ra cô vùng ngước đầu lên " Chị chị "Cô nhìn Hàn Uyên Vân hốt hoảng
"Sao nào có giỏi thì đánh tao đi cái thứ nghiệt chủng" Cô ta cười khinh vừa nói với Hàn Yêu Hy
Cô nghe đến những lời này lại bật khóc nhưng cơn đau nhói ở đầu đã thức tỉnh cô Hàn Uyên Vân nắm lấy đuôi tóc cô dựng ngược ra sau cảnh cáo.
"Cái thứ nghiệt chủng như mày cũng có quyền khóc hả huhh sao mày không chết luôn đi "Hàn Uyên Vân điên cuồng nói
Cô ngừng khóc vì cô quen rồi cô nghĩ đến mẹ "Mẹ ơi con mệt quá con thật sự mệt rồi"
Một lúc sau bước vào cửa là 1 người đàn ông và một người phụ nữ không ai khác là Hàn Đông Quân và Lâm Triệu My
"Ba mẹ" Hàn Uyên Vân hớn hở chạy ra cửa đón ba mẹ.
"Nha đầu ngốc này con ăn gì chưa nào" Giọng Lâm Triệu My sủng nịch vang lên.
"Dạ chưa con đợi ba mẹ về cùng ăn ạ" Cô cười tủm tỉm nói.
Hàn Đông Quân nhìn Hàn Yêu Hy đang đứng một góc ánh mắt ướt đẫm sâu thẳm bên trong là vực sâu không đáy.
"Hàn Yêu Hy mau dọn cơm lên bàn" Hàn Đông Quân không thương tiếc sai khiến cô.
Riêng Hàn Yêu Hy cô đã quá quen nên không quan tâm xoay người hướng nhà bếp đi tới.
Sau bữa cơm ai cũng về phòng mình, Hàn Yêu Hy lê bản thân mình lên tầng cuối, đây là tầng cao nhất trong biệt thự.
Căn phòng cũ nát này là dành cho cô, trong mắt gia đình này cô còn tệ hơn người hầu. Chiếc giường bằng gỗ đã mục hơn phân nửa, chỉ nằm được một bên giường các góc tường đều có chuột mạng nhện và gián.
Cô bước đến một góc nhỏ trong phòng vươn tay lấy tấm hình lẳng lặng nhìn rồi khóc!
Bao năm rồi cô cũng chỉ có tấm hình này làm bạn tâm sự cùng cô đó là tấm hình của mẹ cô đang cười với cô, rạng rỡ đến mức nào!
Khóc mãi đến khi cạn nước mắt cô thiếp ngủ lúc nào không hay..
Hết chương 2