Nữ Cường Nhân Cùng Tổng Tài Thê Nô

Chương 11:Nhận ra




Tác giả: Vi.

Ánh nắng xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống đường phố, mở đầu một ngày mới.

Hàn Yêu Hy tỉnh dậy sờ phía bên cạnh giường—một mảng lạnh lẽo.

Cô cắn môi ngồi dậy ôm lấy mình.

Tối qua anh ấy lại không về, hình ảnh anh mở cửa cho cô gái nào đó cứ ám ảnh trong đầu của cô.

...

Ở một diễn biến khác..

Tề Ngạo Thần thức dậy trên căn phòng tổng thống xa lạ, xoa xoa mi tâm thì nhìn thấy một người phụ nữ nằm xoay lưng lại. Lúc đầu anh còn ngỡ đó là cô gái nhỏ ở nhà nhưng không phải là Hàn Uyên Vân.

“Anh tỉnh rồi à? Tối..hôm qua hai chúng ta vì say nên đi quá giới hạn” Hàn Uyên Vân giả vờ như là một người vô tội.

Anh có chút bất ngờ và ngạc nhiên nhưng rồi cũng chấp nhận được tình hình “Anh không sao nhưng em thì?”

“Không sao, em yêu anh nên nguyện cho anh tất cả!”

Tề Ngạo Thần cười cười, nhưng trong lòng lại khá hụt hẫng cũng chẳng biết tại sao?

...

Hôm nay là một ngày đẹp trời cô mặc quần jean xanh và áo sơ mi trắng cực kì đơn giản. Cô xuống lầu nói với quản gia Lâm "Bác ơi con đi ra ngoài mua một chút đồ nhé "

" Yêu Hy con muốn đi đâu để bác kêu người lái xe đưa con đi " Quản gia Lâm hiền từ nói.

"Dạ thôi ạ con muốn đi bộ ạ con đi nhé!” Cô nở nụ cười khả ái chào Quản gia Lâm.

Đặt chân xuống đường cô cảm thấy lòng thanh thản phần nào, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt của cô làm cô như thiên thần toả sáng giữa ánh nắng gay gắt.

Cô muốn đi dạo nhưng biết đi đâu bây giờ không có mục đích như cuộc sống của cô không có một tia nắng nào len lỏi vào! Cô vừa đi vừa thất thần suy nghĩ vẫn vơ.

Rồi đến khi cô chuẩn bị đi qua đường thì nhìn thấy hình ảnh không nên thấy ở phía bên kia đường! Như một tia sét đánh dừng bước chân cô..

Tề Ngạo Thần khuôn mặt nhu hoà, Hàn Uyên Vân cười rực rỡ khoác tay anh hai người không biết nói gì mà cười không ngớt.

Một lúc Tề Ngạo Thần lại cúi xuống hôn vào má Hàn Uyên Vân, chị cô ngại ngùng dựa vào ngực anh.

Hàn Yêu Hy liếc mắt thấy Hàn Uyên Vân lại kiểng chân hôn lên môi Tề Ngạo Thần, hai người quấn quít giữa đường phố đông đúc người.

Mà quan trọng là hai người đang đi ra từ một khách sạn cao cấp! Chắc có lẽ tối hôm qua anh không về là ở cùng với chị gái cô chăng? Là người mà hôm qua anh mở cửa xe cho mà cô không nhìn thấy được?

Vậy mà, ngày hôm qua cô đã đợi anh cả đêm đến cả ngủ quên mà không hay biết! Hàn Yêu Hy lúc này cảm thấy rất đau cô đưa tay lên ngực của mình xoa nhẹ, khó chịu quá. Tại sao vậy chứ?

Chỗ này đang đau thậm chí là rất đau đây là gì, tại sao thấy anh với chị gái mình tình tứ trái tim lại đau đớn thế này. Cô xoay người chạy đi, từ lúc kết hôn với anh cô đã không bài xích anh, cô nhận tất cả các ấm áp của anh!

Cô ảo tưởng anh cũng có một chút tình cảm với mình, nhưng không phải. Đối với một đứa trẻ mồ côi như cô ai quan tâm, cư xử ôn nhu là rất vui mừng.

Thì ra niềm vui đó cũng chỉ vụt qua đôi chút mà thôi..Cũng lại phải cô đơn một mình mà thôi, số phận của cô là như vậy!

Đúng đây chính là tình yêu , cô đã yêu anh rồi. Nước mắt từ hốc mắt vô thức rơi xuống hai bên má hốc hác của cô.

Cô thích cái cách lạnh lùng nhưng vẫn ôn nhu quan tâm người khác, thích cái tính cách ngoài lạnh trong nóng của anh..Trời dần dần tối lại, màn đêm ngự trị không gian mây đen ùn ùn kéo đến không lâu cơn mưa nặng hạt rơi xuống.

Cô úp mặt vào đầu gối khóc, cô khóc đến khi nước mắt đã cạn. Áo sơ mi của cô ướt đẫm dính một chút dơ bẩn cả người cô ướt sủng cô lê đôi chân bị thương do khi nãy chạy quá nhanh nên trật chân.

Cô đi về biệt thự ....

\- Dinh thự Tề Gia \-

Tề Ngạo Thần vừa đưa Hàn Uyên Vân về sau một ngày đi chơi.

"Ôn..Ông chủ thưa phu nhân đi từ sáng đến bây giờ vẫn chưa về đây ạ " Quản gia Lâm hớt ha hớt hải chạy ra nói.

Tề Ngạo Thần nhíu mày, cô gái nhỏ này đi đâu mà vẫn chưa về

"Còn đứng đó làm gì mau đi kiếm cô ấy về!” Tề Ngạo Thần tức giận la mắng quản gia Lâm.

Quản gia Lâm phân công người đi tìm kiếm Hàn Yêu Hy.

Tề Ngạo Thần phiền lòng ngồi phịch xuống salon xoa xoa mi tâm. Anh bận quá nên không có thời gian quan tâm đến cô gái nhỏ này, thoạt tiếp xúc anh thấy cô rất đáng thương như một chú mèo con bị người ta bỏ rơi vậy!

Hàn Yêu Hy không biết mình đã đi đến nơi nào chân cô càng ngày càng đau, đầu óc cô xây xẩm trước mắt tối sầm lại. Cô nghe tiếng máu tươi xung quanh nhưng cô đã mệt quá nên đã ngất lịm đi.

Giữa cơn mưa như vũ bão xé toạt màn đêm có một cô gái nằm trên đường...Máu hoà vào nước mưa chảy lênh láng một màu ghê rợn!

Hết chương 11