Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 50






Những người bảo vệ kia lập tức đưa mẹ đi.

Trong không khí có mùi máu tươi nồng nặc dị thường xộc vào mũi tôi, tôi chỉ có thể luống cuống nhìn vệt máu trong lòng bàn tay của Lê Minh Quang, nhưng lại không nói được câu gì.

“Anh Minh Quang..” Tôi cảm thấy cổ họng của mình nghẹn đẳng khó chịu, tôi nhịn không được gọi tên của Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang cúi đầu, đôi mắt trầm ấm hiện ra vẻ vô cùng dịu dàng nói: “Anh không sao.” “Đến bệnh viện… đến bệnh viện.” Tôi đỡ lấy người Lê Minh Quang, cả người cứng ngắt nói.

Cuối cùng, chúng tôi đưa Lê Minh Quang đến bệnh “Được.” viện.Anh được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, Diệu Hoa ngồi bên cạnh trấn an tôi.

Cô ấy ôm bả vai của tôi, an ủi nói: “Bảo Nhi, cậu đừng lo lắng, tổng giám đốc Quang sẽ không có chuyện gì đâu.” “Nhưng mà anh ấy chảy nhiều máu như vậy.” Tôi mờ mịt nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệu Hoa, khó khăn nói ra.

Diệu Hoa nghe tôi nói xong, ánh mắt cô ấy lo lắng nói: “Cậu đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định không có chuyện gì.”
Thật sự… sẽ không có chuyện gì sao? “Nhưng mà, tâm địa của mẹ cậu thật sự quá ác độc, Huỳnh Tấn chết hoàn toàn không có liên quan tới cậu.

Nếu tớ là cậu thì tớ cũng sẽ lựa chọn cách này, mẹ của cậu với bọn họ, lúc cậu còn là bà chủ Trần thì họ đã lấy bao nhiêu tiền chứ? Mỗi lần xảy ra chuyện đều đi tìm cậu, vốn nên cho Huỳnh Tấn và Huỳnh Tài bài học.” “Do tớ làm sai, nếu như tớ không ngăn cản việc Minh Quang cho anh ta tiền, có thể Huỳnh Tấn sẽ không chết.”
Tôi nhìn khuôn mặt giận dữ của Diệu Hoa, cười khổ nói.

Tôi không nghĩ tới việc hại chết Huỳnh Tấn, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới việc muốn Huỳnh Tấn chết.

“Ngốc quá, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu, Bảo
Nhi, cậu chỉ làm sai một điều thôi, lúc đầu không nên dung túng thói kiêu căng của Huỳnh Tấn và đám người đó.

Mỗi lần bọn họ gặp chuyện không may thì cậu luôn giúp đỡ, đó không phải là giúp mà lại hại họ.” “Bọn họ mãi mãi chỉ biết duỗi tay lấy tiền từ cậu, chẳng bao giờ nghĩ tới việc làm của mình cuối cùng là đúng hay sai.

Không sớm thì muộn cũng sẽ đi đến con đường chết.”
Những điều Diệu Hoa nói, tôi biết hết, nhưng mà Huỳnh Tấn là do có liên quan tới tôi mới chết.

Mẹ hận tôi, nếu không thì sao bà lại cầm dao muốn giết tôi đây chứ? Lúc tôi đang run rẩy, cửa phòng phẫu thuật được người mở ra, Lê Minh Quang đi ra từ phòng phẫu thuật.


Tôi thấy Lê Minh Quang đi ra, tôi lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh anh.Môi run run, nhìn tay của anh quấn đầy bằng gạt, giọng khàn khàn nói: “Xin lỗi.”
Thật sự xin lỗi, đều là lỗi của tôi, nếu như không phải do tôi thì Lê Minh Quang sẽ không… sẽ không bị thương.

“Nói ngu ngốc gì đó?Em không có liên quan gì cả.”Lê Minh Quang dịu dàng nhìn tôi, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tổng giám đốc Quang, anh chăm sóc Bảo Nhi một chút, em đi về trước.” Diệu Hoa nhìn tôi và Lê Minh Quang, sau đó cười hì hì nói với anh.

Lê Minh Quang nở nụ cười ấm áp, sau đó mới đưa mắt sang nhìn tôi.

“Tay anh bị thương không thể lái xe được, chúng ta gọi xe trở về đi, đêm nay có thể em phải nấu cơm cho anh rồi.” “Được.” Tôi nhìn Lê Minh Quang, nhẹ nhàng gật đầu nói.

“Đừng có mà suy nghĩ nhiều, chuyện này không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của bất kỳ người nào, đừng nói là lỗi của người nào cả.

Cũng là do bản tính của Huỳnh Tấn không tốt, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh nên phải gánh chịu hậu quả thôi.” Trên đường đi, Lê Minh Quang biết trong lòng tôi vẫn còn canh cánh chuyện của Huỳnh Tấn.

Anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, vỗ về tôi.

Tôi nhìn sang Lê Minh Quang, khó chịu nói: “Nếu như em không ngăn anh thì Huỳnh Tấn sẽ không chết.” “Nói thế thì những lần tới thì sao? Em có thể giúp Huỳnh Tấn bao nhiêu lần nữa?” Lê Minh Quang nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm hỏi tôi.

Lê Minh Quang nói, làm cho cơ thể của tôi hơi căng thắng.

Anh nói không sai, hiện giờ tôi có thể giúp Huỳnh Tấn.

Nhưng nếu Huỳnh Tấn lại xảy ra chuyện lần nữa, tôi vẫn còn có thể tiếp tục giúp Huỳnh Tấn sao? “Bảo Nhi, em không làm gì có lỗi, không cần tự trách mình.” Lê Minh Quang thở dài thành tiếng, nhẹ nhàng kéo tôi, hơi thở thơm mát lướt nhẹ qua mũi tôi.

“Hic hic.” Tôi tựa vào lòng Lê Minh Quang, cuối cùng cũng trút được hết những tủi hờn dồn nén mấy ngày nay.

Cho tới bây giờ mẹ tôi vẫn không hiểu tôi, ở trong lòng của bà thì tôi mãi mãi thua kém Huỳnh Tấn và Huỳnh Sang.


Tôi cũng không biết, cuối cùng là mình có chỗ nào để bà không hài lòng?
Tôi có thể thay đổi, tôi có thể thay đổi mà… “Cô gái ngốc, đừng khóc, em khóc thì anh cũng đau lòng đấy.

Nước mắt cũng không tốt cho đôi mắt em, huống chi trong bụng em còn có đứa nhỏ”
Lê Minh Quang ôm tôi, bất lực nói.

Tôi cắn môi, nức nở thành tiếng, nhẹ nhàng vuốt bụng của mình.

Từ lúc mẹ làm lớn chuyện ở công ty chúng tôi, rất nhiều người đã nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, bọn họ giống như đang lên án tôi là người máu lạnh, thậm chí còn nghĩ tôi không có tình người.

Có thể nhìn anh trai của mình bị người khác bắt để chuộc nợ mà không đi cứu.

Tôi cũng không nói câu nào, vẫn đi làm như trước, cho đến khi tôi thấy Huỳnh Sang đang ngồi ở trước cửa nhà tôi.

Miệng đang hút thuốc lá, mặt vốn đã kinh khủng, bây giờ nhìn càng dữ tợn hơn.

Lúc anh ta thấy tôi, dập tắt điếu thuốc lá trong tay rồi đứng lên đi về phía tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô thật sự hay thật, bây giờ ngây ra đó, không quan tâm đến sống chết của chúng tôi đúng không?” “Em ở đây nói bậy gì vậy?” Tôi vô cùng mệt mỏi nói với
Huỳnh Sang.

Gần đây bởi vì chuyện Huỳnh Tấn chết, cả người của tôi cũng có chút ngẩn ngơ.

Bây giờ lại nghe giọng nói cay nghiệt của Huỳnh Sang, không khỏi nhíu mày mắng.

“Nói gì? Nếu như không phải cô thì anh cả làm sao lại chết? Tôi thật sự nhìn không ra tâm địa của cô lại ác độc như vậy? Huỳnh Bảo Nhi, cô đã hại chết anh cả, cô nghĩ tôi sẽ buông tha cho cô dễ dàng như vậy sao?” Huỳnh Sang nói, vung tay tới trước mặt tôi.


Tôi đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại, lúc sắp hứng chịu cái tát này thì lại nghe được tiếng kêu thảm thiết của Huỳnh Sang.

“A.”
Trong lòng run rẩy, tôi mở mắt ra, lập tức thấy Trần Thanh Vũ đứng sau lưng Huỳnh Sang.

Trần Thanh Vũ nghiêm nghị, trên mặt tràn đầy hơi thở lạnh lẽo.

Anh dùng sức nắm lấy cổ tay của Huỳnh Sang, nặng nề vặn một cái, gương mặt của Huỳnh Sang lại càng thêm đáng sợ hơn.

“Xem ra, cậu vẫn chưa chịu nhận ra bài học nhỉ? Hửm?” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Huỳnh Sang, anh giơ chân lên đạp lên bụng Huỳnh Sang một cước.

“Tổng giám đốc Vũ… tôi sai rồi.” Huỳnh Sang che ngực lại, vẻ mặt sợ hãi nói với Trần Thanh Vũ.

“Tôi nói rồi, cậu không được tìm Huỳnh Bảo Nhi gây chuyện nữa, xem ra cậu xem lời nói của tôi như gió thoảng qua tai đúng không?” Bước chân thon dài của Trần Thanh Vũ bướC đến bên người Huỳnh Sang đang mang vẻ mặt sợ hãi, anh đưa tay ra, vô cùng lạnh lẽo nắm lấy cắm của Huỳnh Sang, ép Huỳnh Sang nhìn vào anh.

Tôi không hiểu Trần Thanh Vũ nói vậy là có ý gì, Trần Thanh Vũ đã cảnh cáo Huỳnh Sang đừng đến gây sự với tôi sao? Nhưng mà cuối cùng vì cái gì? “Tổng giám đốc Vũ, tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa.” Dường như Huỳnh Sang rất sợ Trần Thanh Vũ, tôi chưa từng thấy bộ dạng sợ hãi của Huỳnh Sang như thế trước đây.

Trước đây Huỳnh Sang rất phách lối, ý được mẹ thương yêu, bình thường tùy tiện làm bậy làm càn.

“Trần Thanh Vũ, thả nó ra đi” Tôi nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Huỳnh Sang, trong lòng có hơi khó xử.

Mặc kệ Huỳnh Sang ra sao thì cuối cùng vẫn là em trai của tôi, Huỳnh Tấn đã chết.

Tôi không thể để Huỳnh Sang cũng vì liên quan đến tôi mà phải xảy ra chuyện.

“Chị, chị mau cứu em với.” Lần đầu tiên Huỳnh Sang gọi chị, trước đây đều là gọi cả tên lẫn họ.

Tôi nhìn Huỳnh Sang, sau đó nhìn về Trần Thanh Vũ: “Trần
Thanh Vũ, anh hãy thả Huỳnh Sang ra đi.” “Cậu ta muốn đánh, thậm chí là… giết cô đấy.” Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, đột nhiên lấy ra từ phía sau Huỳnh Sang một con dao gọt hoa quả.

Khi nhìn thấy dao gọt hoa quả, sắc mặt của Huỳnh Sang trở nên tái nhợt, mà sắc mặt của tôi cũng không biết đã đi đến nơi nào.

Tôi không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy, người nhà của tôi sẽ dồn tôi vào chỗ chết.


Chẳng lẽ, tất cả là do tôi đã làm sai rồi sao? Tôi sai cho nên mới bị đám người Huỳnh Sang căm hận đến mức này? “Thả nó ra đi” Dưới ánh mắt run lẩy bẩy của Huỳnh Sang, tôi nhìn Trần Thanh Vũ, vô cùng mệt mỏi lặp lại.

“Huỳnh Bảo Nhi” Dường như Trần Thanh Vũ vô cùng tức giận đối với những lời nói của tôi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi, như muốn cắn nuốt cả người tôi.

Tôi bị Trần Thanh Vũ nhìn như vậy, máu huyết trong người dường như ngưng chảy.

Tôi nắm chặt tay, ép mình lấy lại tinh thần, lạnh mặt nói: “Tôi nói thả Huỳnh Sang ra, hơn nữa đây là chuyện của tôi, không có liên quan gì đến tổng giám đốc Vũ cả.”
Con ngươi Trần Thanh Vũ co rút dữ dội, anh mạnh mẽ nhìn tôi chằm chằm, gương mặt đẹp đẽ kịch liệt căng ra.

Không khí bốn phía đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, cả người tôi nhịn không được run lên,nhưng tôi vẫn cố chấp nhìn gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Trần Thanh Vũ.

Lúc lâu sau, Trần Thanh Vũ mới giận tái mặt, quay lại nhìn Huỳnh Sang nói: “Cút, lần sau cậu còn dám xuất hiện, tôi sẽ không tha cho cậu đâu, tôi nói được thì sẽ làm được” “Vâng, vâng ạ.” Huỳnh Sang bị Trần Thanh Vũ dọa sợ, vội vàng bò từ dưới đất dậy, ngay cả con dao cũng không dám nhặt lên.

Như một cơn gió biến mất trước mắt tôi và Trần Thanh Vũ.

Đối với chuyện hôm nay Huỳnh Sang đến, thậm chí là chuyện cậu ấy muốn giết tôi.

Ngoại trừ cảm giác tim rét buốt, tôi cũng không có một chút cảm giác sợ hãi gì.

Trái lại khi Trần Thanh Vũ xuất hiện lại khiến tôi hơi sửng sốt.

Tôi không rõ, rốt cuộc tại sao Trần Thanh Vũ lại xuất hiện ở đây? Mục đích anh ta xuất hiện là gì? “Huỳnh Bảo Nhi, hành động này của cô chính là thả hổ về rừng đấy” Yên lặng một lúc lâu, đột nhiên Trần Thanh Vũ đi lại phía tôi, nhìn vào mặt tôi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Nghe Trần Thanh Vũ nói, miệng tôi nhếch lên, vẻ mặt chế giễu nhìn anh ta.

“Coi như thả hổ về rừng đi, nhưng mà cũng không có liên quan tới tổng giám đốc Vũ, gần đây tổng giám đốc Vũ rảnh rỗi quá à?” Tôi mở miệng, nhìn gương mặt đẹp trai dần trở nên xấu xí của Trần Thanh Vũ.

Bây giờ tôi thật sự không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ, liếc mắt một cái cũng không muốn.

“Đứa nhỏ… là con của tôi sao?” Trần Thanh Vũ chăm chú nhìn tôi hồi lâu, nhìn đến nỗi tôi cảm thấy hơi lạnh xương sống.

Không ngờ đột nhiên Trần Thanh Vũ lại nhìn về phía bụng của tôi, chậm rãi..