Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 257






Tòi cau mày, không hon không giận nhìn Lê Hoàng Long và nói.

Nhìn thấy tôi như vậy, Lê Hoàng Long không kìm được, hỏi: “Cô và Thanh Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì cô rơi xuống vách đá nên cậu ấy đã liều mạng tìm kiếm cô, cô cũng hẳn rất muốn gặp Trần Thanh Vũ, tại sao bây giờ… “Lê Hoàng Long, thời điểm tôi và Trần Thanh Vũ kết hôn, anh có thực hiện phẫu thuật cho tôi không?” Tôi ngắt lời Lê
Hoàng Long và nhìn anh ta hỏi.

Dường như Lê Hoàng Long không nghĩ rằng tôi sẽ nhắc lại chuyện đã xảy ra lâu như vậy, cả người như đơ ra.

“Là anh, phải không?” Lê Hoàng Long là người duy nhất có thể thực hiện ca phẫu thuật cho tôi, điều đó có nghĩa là Lê Hoàng Long và Trần Thanh Vũ đã thực hiện ca ghép thận mà không nói với tôi.

Nghĩ đến đây lòng tôi lại nhói đau.

“Huỳnh Bảo Nhi, chuyện này đã lâu như vậy, và lúc ấy Trần Thanh Vũ luôn cảm thấy rằng mình phải yêu Nguyễn Mỹ, yêu cầu của Nguyễn Mỹ không bao giờ bị cậu ấy từ chối.

Khi đó, Nguyễn Mỹ bị hoại tử một quả thận, phải cần một quả thận mới thì mới có thể cứu sống mạng cô ta, mà thận của cô lại vừa đủ đáp ứng tất cả các điều kiện, Trần Thanh Vũ mới…”
“Cho nên không phụ lòng mong mỏi của cô ta, các người đưa thận của tôi cho cô ta sao? Các người có hỏi qua ý kiến của tôi không?” Tôi nghiêm nghị nói.

Lê Hoàng Long tái mặt, cười khổ: “Vấn đề này là chúng tôi đã làm không tốt.

Tôi đã hỏi Trần Thanh Vũ ngay từ đầu.

Cô cũng biết cậu ấy là người luôn coi trọng mạng sống, hơn nữa
Trần.

Tôi biết hôm nay Trần Thanh Vũ đi họp, và hiện tại sẽ không trở về biệt thự nên mới đến để tránh chạm mặt anh.

Tôi đứng ở cổng biệt thự, nhìn Bánh Gạo đã cao hơn rất nhiều, đầu mũi bỗng dâng lên một niềm chua xót.

Bánh Gạo… “Cô chủ, cô đã trở về rồi.” Sau khi nhìn thấy tôi, người quản gia đi về phía tôi.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt có phần già nua của quản gia, khẽ nói: “Quản gia, đã lâu không gặp.” “Cô chủ bình an trở về là tốt rồi, quá tốt rồi.”

Quản gia khẽ vuốt khóe mắt và nói với tôi.

“Quản gia, tôi muốn gặp Bánh Gạo.” “Được ạ.” Quản gia cho người mở cửa để tôi vào.

Tôi đi về phía vườn hoa và nhìn thấy Bánh Gạo đang chơi đùa rất vui vẻ với Lê Hồng San, måt tôi đỏ hoe, tôi gọi Bánh Gạo đang chạy cách đó không xa: “Bánh Gạo, mẹ về rồi đây.

Tôi nghĩ rằng Bánh Gạo sẽ giống như khi thằng bé còn nhỏ, sau khi nhìn thấy tôi thì sẽ lao về phía tôi.

Nhưng bây giờ khi nhìn thấy tôi, Bánh Gạo chỉ né tránh và quay lại ôm Lê Hồng San.

Nhìn hành động của Bánh Gạo, tôi cảm thấy hơi khó chịu.

“Bánh Gạo, là mẹ mà.”
Ngày hôm đó Bánh Gạo sợi i trước hành động của tôi.

Đều là do Ngô Huy Khánh, đều là do người đàn ông đó.

Nếu không có ông ta thì Bánh Gạo sẽ không chống đối tôi như thể này “Tổng giám đốc Nhi, bây giờ Bánh Gạo không muốn gặp cô đâu” Lê Hồng Sơn đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, ít nhất thì nước da của cô ta cũng đẹp hơn trước rất nhiều, không biết có phải vì cuộc sống tốt hơn mà da cô ta trở nên đẹp hơn hay không, cách ăn mặc cũng khác hẳn.

Bộ dạng này của Lê Hồng San khác hẳn Lê Hồng San gầy gò chán nản trước kia.

“Không phải tôi đã cho cô ở biệt thự bên kia rồi sao? Ai cho cỏ ở nhà họ Trần?” Tôi nhíu mày, nhìn bộ dạng dựa vào người Lê Hồng San của Bánh Gạo, nhin không được mở miệng.

Lê Hồng San nhìn tôi và nắm lấy tay Bánh Gạo nói: “Anh Vũ muốn tôi có thể ở cùng Bánh Gạo, vì vậy tôi đã chuyển đến đây, tôi có thể chăm sóc Bánh Gạo và anh Vũ.”
Nghe xong, tôi nhất thời cảm thấy khó thở.

Tôi biết quả rõ suy nghĩ của Lê Hồng Sơn đối với Trần Thanh Vũ, tên khốn Trần Thanh Vũ này, rốt cuộc anh đang nghĩ cái quải gì vậy? “Cô chủ, hôm nay cô muốn ở đây ăn cơm không? Tôi sẽ cho người giúp việc chuẩn bị ngay.

Người quản gia bước đến gần tôi khi tôi và Lê Hông San đang nhìn nhau, nói một cách kính trọng.


Khi quản gia cất tiếng gọi cô chủ, tôi nhìn thấy sắc mặt của Lê Hồng Sơn trắng bệch, dường như rất khó chịu.

“Không cần, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Tôi nén nỗi bất mãn trong lòng nói với quản gia.

“Cô chủ không đợi cậu chủ trở về sao?” Người quán gia nhìn tôi với vẻ lo lắng rồi nói.

“Không, tôi không muốn nhìn thấy Trần Thanh Vũ
Tôi quay đầu lại, chỉ có thể gặp Bánh Gạo vào lần sau vậy, bây giờ Bánh Gạo vẫn còn ác cảm với tôi, tôi chỉ có thể từ từ mở lòng với Bánh Gạo.

“Tổng giám đốc Nhi
Lúc tôi chuẩn bị rời đi, Lê Hồng San ở phía sau gọi tôi lại.

Tôi không quay đầu lại cũng không trả lời, chờ cô ta nói.

“Tổng giám đốc Nhi, xin cô… rời xa anh Vũ, được không?”
Lê Hồng Sơn nói với tôi với một giọng điệu cầu xin.

Tôi bị giọng nói của Lê Hồng Sơn kích thích, quay đầu nhìn khuôn mặt u ám và ủy khuất của cô ta.

“Cô có tư cách gì mà bảo tôi rời xa Trần Thanh Vũ?” Tôi lạnh lùng nhìn Lê Hồng San, giớ giọng châm biếm.

“Tổng giám đốc Nhi, cô… là một kẻ sát nhân.

Có người nói trên mạng rằng cô đã giết người và anh Vũ khó khăn lắm mới có được thành công như ngày hôm nay.

Tôi hy vọng cô có thể rời xa anh ấy.” Lê Hồng San nhìn tôi, đôi môi đỏ tươi khẽ mỉm lai.

Tôi thẳng lưng nhìn Lê Hồng San, cười khinh bỉ: “Tôi và Trần Thanh Vũ kết hôn hay ly hôn cũng không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần lo cho bản thân của cô thôi” “Chẳng lẽ cô thật sự muốn hủy hoại anh Vũ sao?” Giọng nói của Lê Hồng San bắt đầu có chút sắc bén.


Tôi dở khóc dở cười, nhìn Lê Hồng San, lạnh lùng nói: “Lê Hồng San, đàn bà ghen tuông rất đáng sợ.

Đừng cố giành lấy thứ không thuộc về mình.

Mọi thứ ở đây đều là của tôi, kể cả đứa nhỏ trong lòng của cô cũng là của tôi, tôi muốn đuổi cô ra ngoài thì Trần Thanh Vũ cũng không có ý kiến đâu.”
Lời nói của tôi khiến sắc mặt Lê Hồng Sơn tái nhợt.

Hai mắt của cô ta hơi chùng xuống: “Tôi muốn ở cùng với anh Vũ, tại sao cô nhất định phải ngăn cản tôi ở cùng với anh
Vũ?” “Trần Thanh Vũ không phải của cô.”
Tôi không hờn không giận nhìn bộ dạng không chịu tỉnh ngộ của Lê Hồng San, chán ghét bỏ lại những lời này rồi rời khỏi nhà họ Trần.

Lê Hồng San nhất định không được phép ở lại đây, tốt nhất nên tiến cô ta đi, tình cảm của ta dành cho Trần Thanh Vũ quá sâu rồi.

Tôi lo rằng nếu cứ như vậy thì sẽ tạo thành Nguyễn Mỹ thứ hai mất.

Buổi trưa, tôi vừa ăn xong đang định lên lầu nghỉ ngơi, ngoài sân vang lên tiếng động cơ xe hơi.

Nghe thấy âm thanh này, tôi tái mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Thanh Vũ lại tới đây…
Tôi cản môi nhìn Trần Thanh Vũ bước xuống xe, khi ánh mặt trời rơi xuống khuôn mặt tuấn tú sâu thẳm của Trần Thanh Vũ, trông thật rạng rỡ.

Trần Thanh Vũ luôn quyến rũ như vậy, bất kể khi nào cũng khiến người ta động lòng.

Tôi siết chặt nắm tay và cố gắng hết sức để kiêm chế ham muốn được ôm Trần Thanh Vũ.

Trải tim của tôi vẫn luôn có một sự khó chịu.

“Quản gia, ngăn cản Trần Thanh Vũ, không cho anh ta vào…” “Huỳnh Bảo Nhi, em cho rằng người nhà họ Nguyễn có thể ngăn cản được anh sao?” Tôi định thần lại, vừa ra lệnh cho quản gia thì Trần Thanh Vũ đã sải bước đi vào.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đang đứng ngược sáng, gương mặt của anh bị ánh nắng vàng bao phủ, lúc này Trần Thanh Vũ trong vắt như một tác phẩm băng điều khắc.

“Cô..” Người quản gia nhìn tôi và Trần Thanh Vũ với vẻ khó xử, như thể ông ấy không hiểu tại sao tôi lại trốn tránh Trần Thanh Vũ.


“Ông đưa mấy người giúp việc đi xuống hết đi.

Không ai được phép vào nếu không có lệnh của tôi.

Tôi tái mặt, ra lệnh với quản gia.

Quản gia nhìn tôi đầy lo lắng rồi cùng những người giúp việc trong biệt thự rời đi.

Sau khi quản gia cùng người giúp việc rời đi, tôi đưa mắt nhìn về phía Trần Thanh Vũ: “Không phải tôi nói rồi sao, tôi tạm thời…” “Huỳnh Bảo Nhi, hai người chúng ta đừng ầmĩ nữa… được không?”
Trước khi tôi nói xong, Trần Thanh Vũ đã bước tới và ôm chặt tôi vào lòng.

Hơi thở quen thuộc và bình tĩnh của người đàn ông xẹt qua mũi tôi, khiến tôi bàng hoàng.

Tôi cảm thấy tim mình run lên vì cách tiếp cận của Trần Thanh Vũ.

Tôi cắn chặt môi và cố nén lại những giọt nước mắt đang chực trào ra.

“Tôi nói rồi, tạm thời tôi không muốn gặp anh..” “Đừng.”
Tôi dùng sức đẩy mạnh người Trần Thanh Vũ, cố gắng đẩy anh ra, nhưng lúc này, Trần Thanh Vũ lại ôm lấy mặt tôi, ngấu nghiến hôn lấy bờ môi của tôi.

Trần Thanh Vũ dùng sức rất mạnh, tôi không nhịn được phát ra một tiếng kêu rên.

“Huỳnh Bảo Nhi, anh thực sự… rất mệt, làm ơn, Huỳnh Bảo Nhi.”
Giọng nói khàn khàn và khẩn cầu vang lên bên tai tôi.

Vị trí trái tim lại cảm nhận được một cơn đau nhói quen thuộc, hai mắt tôi đỏ hoe nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ.

“Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ cho anh.

Năm đó, anh muốn đưa quả thận của em cho Nguyễn Mỹ, nhưng sau đó anh đã đổi ý và yêu cầu Lê Hoàng Long lấy quả thận của anh cho Nguyễn Mỹ.

May mắn là thận của anh cũng khớp với Nguyễn Mỹ, cho nên anh không..”
Cho nên, Trần Thanh Vũ… đã cho Nguyễn Mỹ quả thận của mình?.