Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

Chương 163






“Ai vậy? Người đàn ông đó là ai?” Tôi nằm lấy tay của Diệu Hoa, hét lớn lên với cô ấy.

Khốn kiếp, không ngờ lại có người dám làm ra những chuyện như vậy với tôi ở một nơi như quán Hương Sơn? Tôi phải xử đẹp hắn ta mới được.

“Mình… mình cũng không biết nữa.” Diệu Hoa tối sầm mặt, hơi cạn lời giật giật khóe môi, nói: “Lúc đó mình thấy cậu đi vô nhà vệ sinh lâu đến vậy rồi mà vẫn chưa quay lại, mình lo cho cậu nên mới đi ra tìm cậu.

Ai mà ngờ lại nhìn thấy cậu…”
“Nhìn thấy mình như thế nào?” Tôi ngơ ngác nhìn Diệu Hoa hỏi.

Lúc đó toàn thân tôi không một chút sức lực, đầu óc cũng choáng váng.

Về căn bản là không hề biết bản thân mình nhếch nhác tới cỡ nào.

Tôi chỉ nhớ mình bị khơi dậy một ngọn lửa kì lạ trong người rồi chỉ có thể nương theo động tác của người đó.

Không ngờ tôi lại bị người ta… cưỡng hiếp rồi ư?
Má nó, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế đâu.

Chắc chắn tôi phải bắt được tên cầm thú đó.

“Trên người cậu..

cũng không có mặc đủ quần áo, hai chân…, vả lại… trên người có rất nhiều… mấy cái đó, vớ lưới cũng rách luôn rồi…”
“Đừng nói nữa.” Nghe những lời ấp a ấp úng của Diệu Hoa, tôi bịt kín lại, quả thật là muốn đào ngay một cái lỗ để tự chôn mình xuống dưới.

“Rốt cuộc là ai mà lại quá đáng đến như vậy, không ngờ lại cưỡng hiếp cậu ngay trong thang máy? Sao quán Hương Sơn lại thực thi an ninh kém đến như thế? Vả lại, cái thang máy đó bị làm sao thế? Tại sao cứ mãi đứng yên một chỗ?” Đối diện với giọng nói như tiếng pháo nổ của Diệu Hoa, tôi hơi mệt nhọc nói: “Mình cũng không biết.

Nhưng mà, mình phải báo công an.”
Tôi lạnh mặt xuống, nói với Diệu Hoa.

Tôi nên đến đồn công an để tố cáo ngay lập tức mới đúng, dẫu sao thì trong cơ thể tôi chắc chắn vẫn còn sót lại bằng chứng phạm tội mà kẻ đó đã cưỡng hiếp tôi.

Tôi nhất định phải tìm ra tên cầm thú đó, rồi thiến hắn.

“Cậu điên à? Mấy chuyện như vầy, sao có thể… báo công an được?” Diệu Hoa nghe thấy lời tôi nói xong, hiển nhiên là lắc đầu không tán đồng với tôi.

Diệu Hoa đang lo lắng điều gì, tôi cũng biết rất rõ.

Dù sao thì những chuyện như vậy cũng không thể nào lan truyền ra bên ngoài được.

Nếu như tôi báo công an thì tất cả mọi người đều biết chuyện tôi bị cưỡng hiếp.


Nhưng mà, chẳng lẽ tôi cứ im hơi lặng tiếng như thế này sao?
“Bảo Nhi, cậu cứ bình tĩnh trước đã.

Trước tiên chúng ta phải bắt được gã đàn ông này.” Diệu Hoa nắm lấy tay tôi và nói.

Tôi nằm chặt bàn tay, mím môi nói: “Mình biết, nhất định mình sẽ bắt được cái tên cầm thú này, nhất định sẽ bắt được hàn.”
Đợi tôi bắt được gã đàn ông này xong, tôi sẽ khiến hắn cả đời này không thể chạm vào phụ nữ được nữa.

Bởi vì những bộ phận mềm trong cơ thể của tôi đã bị thương khá là nghiêm trọng, cần phải tịnh dưỡng trong bệnh viện một tuần.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành đồng ý thôi.

Tôi kêu Diệu Hoa điều tra một chút về camera giám sát của quán Hương Sơn, ấy thế mà lại phát hiện camera của tầng lầu của chúng tôi không sử dụng được?
Chẳng lẽ là có mưu tính từ trước hay sao?
Tim tôi chợt rét lạnh, rồi kêu Diệu Hoa hỏi thử thông tin về những khách hàng đã ra vào tầng lầu của chúng tôi ngày hôm đó.

Những người ra vào quán Hương Sơn thường là đặt chỗ trước, hơn nữa đều có thông tin cá nhân để chứng thực.

Cuối cùng, mục tiêu của chúng tôi tập trung vào ba người đàn ông.

Ba người đàn ông này khá ăn khớp về khoảng thời gian.

Diệu Hoa đưa những tấm ảnh chụp màn hình camera giám sát cho tôi.

Tôi sàng lọc một hồi, rồi thẳng tay loại trừ một người đàn ông trung niên rất mập.

Mặc dù lúc đó tôi đã uống say, nhưng tôi nhớ vô cùng rõ ràng, người đàn ông đó không hề mập.

Người thứ hai là một ông lão, tuổi tác chắc tầm khoảng bảy mươi tuổi, gầy như que củi, mặt mày hiền hậu.

Tôi cũng thẳng tay loại trừ.

Tôi nhớ rằng người đàn ông đó chắc chắn không hề già.

Người đàn ông thứ ba, chỉ có góc nghiêng.

Camera giám sát lúc đó chỉ chụp được mỗi góc nghiêng.

Nhưng người đó ăn vận một bộ vest đắt tiền phẳng phiu, góc nghiêng lạnh lùng hoàn mỹ khiến cho tôi đánh rơi mất quả táo đang cầm trong tay.

“Sao thế? Cậu cũng cảm thấy người đàn ông này đẹp trai cực kì có phải không?” Diệu Hoa thấy bộ dạng này của tôi, còn tưởng rằng tôi bị hốt hoảng bởi góc nghiêng quá đỗi hoàn hảo của người đàn ông trong tấm ảnh.

Tôi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn Diệu Hoa, âm thanh khàn khàn: “Diệu Hoa… anh ta là ai?”

Là Trần Thanh Vũ ư? Góc nghiêng này… là của Trần Thanh Vũ phải không?
Vậy là, người đàn ông cưỡng hiếp tôi trong thang máy… là Trần Thanh Vũ có đúng hay không?
“Không rõ lắm, mình đã hỏi quản lí của quán Hương Sơn rồi, cô ấy nói cô ấy cũng không biết người đó là ai.

Nhưng chắc chắn là người có thân phận không hề tầm thường.

Chỉ là ngày hôm đó bọn họ có quá nhiều khách hàng, cũng chẳng chú ý tới.”
Diệu Hoa lên tiếng giải thích.

Tôi cầm lấy bức ảnh đó, nhìn chăm chú vào người đàn ông trong ảnh, tự mình lẩm bẩm: “Là anh có phải không? Anh vẫn còn sống, tại sao lại không xuất hiện? Tại sao phải làm như thế này? Anh hận em thì hãy xuất hiện đi? Tại sao lại không hỏi trước mặt em? Tại sao?”
“Bảo Nhi, cậu sao vậy?” Có lẽ là bộ dạng mất khống chế hiện giờ của tôi đã làm Diệu Hoa hốt hoảng.

Diệu Hoa hơi lo lắng nhìn tôi hỏi.

Tôi tỉnh táo lại, miễn cưỡng giương khóe môi lên, thản nhiên nhìn Diệu Hoa rồi nói: “Mình không sao, chỉ là hơi mệt một chút.

Diệu Hoa, nhờ cậu điều tra người này giúp mình nhé.

Mình muốn biết người đàn ông này là ai.”
“Cậu nghi ngờ là người đàn ông này làm à?” Diệu Hoa ngờ vực nhìn tôi hỏi.

“Không phải nghi ngờ, mà là chắc chẳn.”
Tôi lạnh mặt xuống, ánh mắt hơi lạnh lẽo nói.

Là Trần Thanh Vũ đúng chứ? Chắc chắn là anh.

Tôi biết mà, sao Trần Thanh Vũ có thể chết được?
Sao anh có thể nỡ lòng nào mà chết được?
Anh vẫn chưa hỏi tôi tại sao lại đưa bằng chứng tố cáo anh, anh vẫn chưa chuộc tội, sao có thể chết đi dễ dàng như thế được.

Trần Thanh Vũ…
“Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, mình đi dò hỏi chút xíu.” Diệu Hoa không biết những gì tôi đang nghĩ trong lòng, cô ấy cũng chẳng hỏi gì, chỉ cầm lấy tấm ảnh đó rồi rời khỏi phòng bệnh của tôi.

Sau khi Diệu Hoa rời đi, tôi nắm lấy tấm chăn trên người, ánh mắt lộ vẻ bị thương nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi đã nhớ lại rất nhiều điều, nhớ lại những năm tháng kết hôn của tôi và Trần Thanh Vũ, sự coi thường mà Trần Thanh Vũ dành cho tôi, nhớ lại Trần Thanh Vũ vì Nguyễn Mỹ mà hết lần này đến lần khác vứt bỏ tôi, lợi dụng tôi, nhớ lại chuyện Trần Thanh Vũ vì tôi mà không thiết cả tính mạng.

Tôi nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện…
Tôi và anh, định sẵn là chỉ có thể hận thù lẫn nhau hay sao?
Đây là số mệnh? Hay là… sự ràng buộc?
“Độc Lập? Sao anh lại?” Ngày hôm sau, lúc tôi đang cầm máy tính vẽ bản thiết kế phòng bệnh nghênh đón một người khiến tôi rất kinh ngạc.


Độc Lập xách một giỏ trái cây, cầm một bó hoa bước vào.

Anh ta nhìn bộ dạng ngạc nhiên của tôi, trên gương mặt tuấn tú mang theo vài phần tươi sáng, mỉm cười nói: “Nghe nói cô bị bệnh phải nhập viện, thân là bạn bè chẳng phải là tôi nên tới thăm cô hay sao?”
“Cảm ơn anh.” Tôi hơi ngượng ngùng nhìn Độc Lập, nhận lấy hoa của anh ta.

Đối với người khác, tôi cũng chỉ nói là mình bị cảm nên phải nhập viện.

Dù sao cũng là chuyện mất mặt như thế, sao tôi có thể nói với bọn họ là bởi vì tôi bị xâm hại nên mới phải nhập viện được.

“Coi bộ tinh thần của cô đã tốt lên khá là nhiều.” Độc Lập tao nhã ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, một tay chống cằm, ra vẻ xa xăm nhìn tôi nói.

“Ừm, hôm nay tinh thần tốt hơn một chút nên đã bắt đầu dùng máy tính vẽ bản thiết kế rồi đây.” Tôi nhìn Độc Lập một cái, khế gật đầu rồi nói.

Độc Lập nghe xong, đôi con ngươi màu xanh ngọc mang vài phần nghiêm túc và chăm chú, nói: “Còn nửa tháng nữa là bắt đầu cuộc thi rồi, cô đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Ừm, lần này nhất định tôi sẽ giành lấy giải quán quân.” Tôi nắm chặt tay, nói với Độc Lập.

Cuộc thi lần này đối với tôi mà nói thật sự rất quan trọng, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ như thế được.

“Nhưng mà… e là rất khó.” Độc Lập nhìn tôi một cái, ánh mắt mang vài phần cảm thông, nói.

Tôi ngơ ngác nhìn Độc Lập, hoàn toàn không hiểu được tại sao Độc Lập lại nói như vậy.

Thấy dáng vẻ mông lung của tôi, Độc Lập mới nói lại lần nữa: “Lê Minh Quang của tập đoàn Thời Quang đã mời bậc thầy thiết kế nổi tiếng trên toàn thế giới, Danny.

Việc này… cô có biết không?”
Danny?
Không ngờ Lê Minh Quang lại mời cả bậc thầy Danny? Chẳng lẽ ngôi vị quán quân lần này thật sự rơi vào tay của Lê Minh Quang sao?
Tôi ra sức siết chặt nắm đấm, cắn môi, không trả lời câu hỏi của Độc Lập.

“Danny là nhân vật truyền kì trong giới thiết kế thời trang.

Tác phẩm của cậu ta có thể nói là cho đến nay vẫn chưa có ai vượt qua.

Bảo Nhi, tôi cảm thấy khả năng thẳng của cô không cao, hay là từ bỏ đi.” %3D
“Không.” Tôi buông lỏng nắm đấm, nhìn Độc Lập với ánh mắt lạnh lùng, nói.

“Tại sao đã biết rõ là mình sẽ thất bại, mà cô vẫn muốn tiếp tục?” Dường như Độc Lập không hiểu được sự cố chấp của tôi, anh ta không nhịn được, hỏi.

“Nếu như không thử, làm sao biết được sẽ thất bại? Nếu như ngay từ đầu đã tự cho là mình sẽ thất bại, sợ hãi nhát gan, vậy thì chỉ có thể thất bại.”
“Xem ra tôi vẫn cần phải học hỏi từ cô.” Sau khi tôi nói xong, bỗng nhiên Độc Lập nghiêm nghị nhìn tôi.

Tôi bị ánh mắt nghiêm túc của Độc Lập nhìn chằm chằm.

Đúng vào lúc tôi cảm thấy hơi kì lạ, đột nhiên Độc Lập đứng dậy, thở dài một hơi rồi nói với tôi.

Tôi ngẩn người nhìn Độc Lập, không biết phải đáp lời như thế nào.

Độc Lập đứng dậy, giơ tay ra với tôi và nói: “Bảo Nhi, lần này tôi hi vọng có thể nhìn thấy một tác phẩm khác biệt, đồng thời cũng sẽ cổ vũ cho cô.


Giống như những gì cô nói, không thử thì làm sao biết được mình sẽ thất bại.

Tôi cũng hi vọng cô có thể tạo nên một bộ váy cưới riêng biệt.”
“Cảm ơn anh.” Tôi đỏ mặt, bắt tay với Độc Lập.

Sau khi Độc Lập rời đi, tôi gấp máy tính lại, nhìn ra tia nắng ở bên ngoài cửa sổ.

Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi lâu rồi mới mang dép vào, bước đi khập khễnh ra khỏi phòng bệnh.

Cũng nhờ phúc của tên đàn ông cầm thú đó, hiện giờ đôi chân của tôi bước đi cũng âm ỉ cơn đau.

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra trong thang máy ngày hôm đó, tới tận bây giờ toàn thân tôi vẫn có chút run rẩy.

Tôi ngồi trên ghế dài trong vườn hoa của bệnh viện, yên tĩnh nhắm mắt lại hưởng thụ không khí của ánh mặt trời.

Tôi muốn thiết kế ra một bộ váy cưới đẹp hơn cả dự tính ban đầu.

Nếu Lê Minh Quang đã bỏ ra một khoản vốn lớn đến như thế, vậy thì tôi cũng sẽ không nhụt chí.

Cho dù Danny có là thần thoại trong giới thiết kế đi chăng nữa, tôi cũng nhất định phải cược một phen.

Bộ váy cưới mà tôi mong muốn, tình yêu mà tôi mong muốn ngọt ngào giống như mật ong, nhưng cũng trải qua một quá trình giống như độc tố của cần sa.

Nó là thanh bảo kiếm sắc nhọn được mài dũa, khí phách như hoa mai trải qua mùa đông lạnh giá mới tỏa ngát hương thơm, và cũng cứng cáp nhưng giọt nước làm mòn viên đá.

Đây mới chính là định nghĩa về hạnh phúc mà tôi muốn biểu đạt qua bộ váy cưới.

Tôi vừa mở mắt thì nhìn thấy một áng mây ở chốn không xa.

Não bộ tôi hơi lóe sáng lên, đột nhiên tôi nghĩ ra… lần này tôi phải mang đến một tác phẩm như thế nào rồi.

Cho dù có ra sao, tôi cũng phải cược một phen.

“Cô Nhi.”
“Sao thế?” Tôi ở trong vườn hoa bị nắng chiếu đến mức chóng cả mặt, đang định quay về phòng bệnh.

Vừa mới đi đến dưới lầu, đột nhiên có một cô y tá gọi tôi lại.

Tôi nhìn cô y tá đang bước gần về phía mình, có chút ngờ vực hỏi.

“Cô quen biết với cái anh lúc nãy phải không?” Vẻ mặt cô nàng y tá xấu hổ nhìn tôi, hỏi.

Anh? Anh nào đâu?
Tôi ngơ ngác nhìn cô y tá đang then thùng không ngớt và nói.

“Chính là… cái anh lúc nãy đứng trong sân, cứ mãi nhìn cô đấy.” Cô y tá chỉ tay về phía sân, tôi cũng nhìn qua đó.

Nơi đó chẳng có một người nào cả..