Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương

Chương 47: Chỉ còn là những điều tiếc nuối!




Một căn phòng đen lẳng lặng, tiếng khóc nhỏ vang lên.

Nơi người đàn ông ôm chiếc đàn và ngồi trên chiếc ghế. Là anh ta sao? Cô gái kia, thế nào rồi...?

Người đó cứ khóc mãi, đoạn lau nước mắt nhưng vẫn nức nở. Tiếng thở dồn dập, tiếng đan vang lên:

- "Now everything is perfect,

I know this love is worth it

Our miracle in the making

Until this world stops turning

I'll still be here waiting and waiting to make that vow that I..."

Là một bài tiếng anh, âm thanh cứ nghèn nghẹn, cứ ấm ức vô cùng. Tôi cố lắng nghe như một sự an ủi, vì bây giờ tôi cũng rất đau...

- "I do love you, yes I do love you

I'll be waiting till hear you say I do

Cause I love you, I do

I'll be by your side till the day I die

I'll be waiting till I hear you say I do



Something old, something new

Something borrowed, something blue

I'll be waiting till I hear you say, I do

We're shining like a diamond, just look at us nowI wanna hear you say I do...!!"

Lời bài hát, tôi hiểu, là cái bài tôi đã từng nghe qua. Cảm giác ngày trước khi nghe bài ấy rất hay, rất dào dạt. Nhưng hôm nay, tiếng đàn thêm da diết, thêm buồn đau.

Chàng trai ấy từ từ đứng dậy, đứng lại một chút...

Rồi từng đồ đạc bị đập phá, tiếng hét kinh hoàng. Ánh sáng của chiếc nhẫn tiếp tục sáng lên, ánh sáng ấy lại mở ra một khung cảnh khác.

Đó là một trang trại, tôi nghĩ vậy. Nó rộng lớn bát ngát với vô vàn nhưng bông hoa hướng dương bay trong gió, mãi nhìn về ánh mặt trời.

Chẳng có ai ở đây cả, chỉ có một tiếng hét:

- TRƯƠNG NGỌC HUYỀN ANH!!!

Lại là tiếng gọi đó, nhưng càng ngày càng đau khổ. Tại sao lại là tôi?

Tôi bất dậy, cơn khó thở dồn dập khiến tôi chịu đau đớn. Với lọ thuốc trên bàn, uống vội. Nhưng đây đâu phải thuốc tiên? Đau vẫn đau mà thôi...

Tôi cảm thấy không ổn, quyết định nói chuyện với bố mẹ. Nhưng chưa kịp chuẩn bị gì thì có một cuộc điện thoại:

- Huyền Anh, mày đến tao đi. Tao đỗ rồi, về lấy thủ tục nhập học.

Tôi cau có:

- Đéo.

- Nếu chị không đến, tôi sẽ gọi cho mẹ.

Lại mẹ? Cái đéo gì cũng mẹ mẹ mẹ. Tôi đồng ý lại nó ngay lúc 5 giờ sáng.

Kẻ đó bám lấy mẹ, yếu đuối:

- Con nhớ mẹ chết đi được!



Nó là cái đứa có miệng dẻo ngọt, nói câu nào là bùi câu ấy. Mẹ tôi không ngoại lệ, tấm bằng khen trên tay lại thêm sung sướng:

- Con cưng của mẹ, mát lòng mát dạ.

Tôi xách cặp đi sớm một hôm, ngồi đây một hồi cũng bị đem ra so sánh.

Ngày tôi học lớp 8, trời đổ cơn mưa cùng tôi mệt mỏi thở gấp. Nhưng em trai tôi chạy đến õng ẹo:

- Con trai mẹ bị ôm rồi, Ba mươi chín độ á!

Mẹ hốt hoảng gọi tôi đang kẹp nhiệt độ ở trên, tôi nhưng bôn mươi hai độ cơ mà?

- Con lấy tiền, mua cho mẹ cái bánh, em con sốt rồi.

Tôi thở dài gật đầu, đạp xe để mua bánh cho em trai đang sốt ở nhà. Tôi tinh ý hơn, bỏ tiền ra mua thuốc cho cả hai.

Tôi không cần ăn cháo vì miệng đắng ngắt, với cả cũng chẳng dám xin xỏ gì.

Tôi ăn cái bánh mì, uống sữa rồi uống thuốc. Rồi ngay lập tức đi học.

Tôi biết, hiện tại không có gì thì mẹ sẽ không chú ý, mẹ chỉ tán ngẫu đôi ba lời chứ chưa từng sâu sắc tâm sự với tôi.

Tôi cũng chẳng muốn nói ra làm gì nên tôi thân với bố nhất. Khi bé, bố buộc tóc cho tôi.

Bố có thể nhìn ra tôi ốm và đưa tôi đi ăn mì xào và uống nước. Có bố, thật tốt!

Bây giờ, tôi vẫn phải mạnh mẽ nói ra sự thật...

- Bố mẹ, con có chuyện muốn nói...

Giọng tôi ráo hoảnh, tôi đặt giấy khám bệnh xuống. Mẹ tôi nghe xong thì khóc, bố thì hốt hoảng.

Tôi không khóc, chỉ là cảm thấy có khóc cũng chẳng làm được gì. Bố mẹ đưa tôi qua rất nhiều chỗ khám, bố đạp xuống bàn đôi co với bác sĩ. Bác sĩ chỉ khẽ nói:

- Gia đình thông cảm. Ung thư phổi giai đoạn cuối có nghĩa là ung thư đã di căn từ phổi đến các bộ phận khác của cơ thể. Một khi ung thư lan rộng thì rất khó để chữa khỏi. Hóa trị và các phương pháp điều trị khác có thể làm chậm bệnh và giúp người bệnh sống lâu hơn, nhưng KHÔNG THỂ CHỮA HOÀN TOÀN BỆNH NÀY!!!

Tôi đã hoàn toàn chấp nhận việc này, chỉ là...còn một người quá khó nói và cũng rất nuối tiếc. Tôi thắc mắc:

- Tôi có thể sống được bao lâu?

Bố tôi gắt gỏng:

- Con sẽ không bị gì đâu, tin ta đi.

Tôi nhọc nhằn nhìn bố, người đã rất yêu thuong mình, nói ra những lời ấy càng làm mình thêm đau. Tôi bảo bố ra ngoài trước, hỏi lại tình hình, bác sĩ thở dài đáp ngắn gọn nhất, không để bật khóc:

- Sáu đến Mười Tám tháng... Nếu giữ tinh thần lạc quan, vui vẻ thì may ra tuổi thọ có thể tăng.

Bây giờ còn quan trọng mấy thứ đó sao? Tôi nghĩ đến Thiên, nghĩ đến gia đình và bạn bè...

Chủ Nhật, tôi ngồi cùng con Phương, vui vẻ:

- Mai này có em bé thì phải nhớ tao là mẹ nuôi nó, mày ăn mạnh lên, đứng giảm cân, hạnh phúc và nhớ hoàn thành ước mơ nhé!

Có lẽ, con Phương chỉ đơn giản rằng năm lớp 12, tôi và nó sẽ không còn gặp nhau nữa. Nó đáp:

- Ừ, Huyền Anh cũng hạnh phúc, cũng vui vẻ nhé.

Tôi nghẹn lại, sự ngây thơ đó làm tôi thật tiếc nuối.

- Tao sẽ làm bạn của mày đến cuối đời luôn!

Tôi cười rồi rời bàn ngay hôm đó, khóc như một đứa trẻ...

Chỉ là còn một người, e rằng rất khó nói, e rằng sẽ chẳng thể bên nhau...