Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương

Chương 41: Đứng trên thành công là vạn đau thương khó tả!




Nhà nó lại có chuyện rồi, tôi lập tức xin cô giáo cho nghỉ rồi đến nhà nó xem. Linh cảm mách bảo tôi đang có gì đó rất nguy hiểm đang diễn ra.

Đúng trước cánh cửa nhà đang mở là tiếng cãi vã nghe rất to và rõ ràng.

- Nếu ông thích thì tôi ra khỏi nhà.

- Cút ngay, tao đếch có loại con như mày.

Tôi đứng chôn chân ngoài cửa, thằng Thiên cùng những vết thương nặng đang cố đứng để nói chuyện.

Dù gì Thiên cũng là con của chủ tịch Dương Tuấn nổi tiếng vì hạng mục doanh thu luôn đứng đầu mà. Ai có thể ngờ ông ta có thể làm điều này với chính con mình cơ chứ.

Thằng Thiên cũng những vết thương vân cố gắng khiêu khích:

- Không muốn thì đẻ ra tôi làm mẹ gì?

- Thằng nghịch tử!

Ông ta với ánh mặt giận dữ cầm bình hoa ném thẳng vào phía nó.

- Cẩn thận!

Mọi hôm tôi nhát mấy cái này lắm, nhưng thằng Thiên thêm một lần ném này nữa sẽ không xong mất! Tôi liều mình lao ra ôm chặt nó.

Cái bình trực tiếp ném thẳng vào lưng tôi vỡ ra mặc dù chưa hề chạm đất.

- Con ranh, mày dám xông vào đây à?



Tôi ghét nha, là cha mà không biết làm tròn trách nghiệm, thằng Thiên đứng đơ ra rồi lay tôi.

Má, vừa đau vừa tức. Nhung tôi vẫn cố lịch sự:

- Bác không muốn thì cháu có thể dẫn bạn Thiên đi chỗ khác, cháu xin phép!

Chắc ông ta tức lắm, tính giơ tay lên đánh. Nhưng mà có người đứng ra bảo vệ tôi:

- Ông thử động vào cô ấy xem, công ty tụt hạng thì đừng hỏi tại sao.

Ánh mắt sắc lạnh khiến ông ta dừng lại, nhưng vẫn ra lệnh đầy giận dữ:

- Cút mau!

Mẹ nó cũng cố giữ chồng mình lại, gật đầu để tôi dẫn đi. Tôi tức giận kéo đỡ thằng Thiên ra khỏi nhà.

Tôi cố đi đến bệnh viên gần nhất, thăm khám cho nó. Rốt cuộc là vì sao vậy? Chuyện gì lại xảy ra?

Lần đầu trực tiếp nhìn thấy bố nó lại trong hoàn cảnh như này à?

Trước kia có kết bạn với mẹ nó, tôi cố nhắn tin hỏi có chuyện gì thì cô ấy thật thà kể lại:

- "Thằng Thiên từ chối việc quản lý công ty nên làm tụt hạng kinh doanh năm nay. Cái này cô đã cố gắng giải thích là do nhiều phía nhưng thằng Thiên nó ương bướng nên bị vậy. Ngày hôm nay, cô thành thật cảm ơn con nhiều nhé! Lần sau gặp lại cô nhất định sẽ báo đáp."

Tôi vâng dạ cúp máy thì có một em nhỏ đến kéo tay áo tôi.

- Chị ơi!

- Công chúa nhỏ, em muốn chị giúp gì à?

Tất cả ánh mắt đang đổ dồn phía tôi, có cô bé ôn tồn nhắc nhở:

- Áo chị dính sốt cà chua kìa, chị mau rửa đi kẻo bẩn á!

Ơ, là máu mà! Chết, tôi quên mất. Mẹ đứa bé cũng giúp tôi chỉ chỗ đi vô phòng, mọi người cũng nhường cho tôi vô thăm khám trước.

Thật ra cái này tôi cũng tự băng bó được, nên chỉ mua vài vật dụng rồi tự tay làm.

Vì là qua áo nên chỉ bị chảy máu và bị tím thôi chứ không có vẫn đề gì cả. Cầm máu sau đó quấn băng là ổn.

Con Phương và thằng Thực cũng đến đây, tôi mượn nó một cái áo để thay rồi yêu cầu thằng Thực cần khai ra tất cả những gì mà nó biết.



Gia đinh Thiên là một gia đình theo đúng tiêu chuẩn một gia đình đầy đủ tiền, nó có thể nói là ngậm thìa vàng ngay lúc mới sinh ra vậy. Nhưng, bố nó chỉ biết đến kinh tế và tài chính, thằng Thiên cũng IQ vượt trội đã trở thành thành phần công thể thiếu tại công ty.

Vậy nên, có rất nhiều áp lực đổ dồn lên chàng trai trẻ 18 tuổi và hại câu ta thành ra như vậy.

Bác sĩ cũng đi ra, lắc đầu:

- Vết thương nhẹ nhưng nhiều, cố gắng về nhà chăm sóc nhé

- Vâng, cảm ơn bác sĩ.

Nhà ư? Cho nó về đấy khác nào địa ngục? Nhất quyết là không!

Thằng Thiên nhất quyết xin xuất viện, kèm một câu bông đùa:

- Có què đâu mà ở lại!

Tôi đành nghe theo, đưa nó về nhà của mình. Mẹ tôi thấy thì xót lắm, nhưng vẫn không hỏi vì sợ làm nó tổn thương.

Bây giờ, tốt nhất là nên ở lại nhà của tôi thôi. Nhà thằng Thực cũng đang bị truy sát nữa chứ là, thằng Thực cũng là thành phần của công ty nhưng vì ba thằng Thiên là chủ tịch nên áp lực nhất vẫn là nó.

Càng nghĩ càng thấy tội nghiệp, giàu quá cũng khổ nhỉ?

Nó ngồi trên ban công cùng tôi, là nơi mà nụ hôn đầu tiên được sinh ra.

- Sao mày ngốc thế, tao xin lỗi...

Tôi thở dài, tôi mà thông minh thời khắc ấy chắc nó chết con mẹ nó rồi. Biết chuyện nên chẳng dám hỏi nhiều.

Hai đứa cứ lặng thinh chẳng nói nhau câu gì. Lúc còn đang ngồi trên bênh viện lo lắng, bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu tôi. Nhưng khi thật sự ngồi ở đây, tôi lại thấy yên lặng là quá đủ rồi.

- Tao không còn gì nữa rồi...

Người ngu là nó mới đúng, mình nào đã đòi hỏi nó là có tiền tôi mới yêu đâu mà nói vậy. Hay lại nghĩ là con gái cũng yêu tiền?

- Điên, ông ta không nuôi mày thì để tao nuôi, yên tâm cơm đủ ba bữa, áo mỗi năm thêm hai bộ thoải mái mặc.

Chị được cái mẹ với bố nuôi nên chắc nuôi thêm đứa nữa sẽ không sao đâu. Tôi nghĩ vậy, thằng Thiên chợt nhận ra điều gì đó, gọi cho người trong nhà yêu cầu mang con Báo ngay lập tức cho nó.

Mà cũng hay, 5 phút là người ta mang cho. Ngập ngừng dấu diếm, vậy là nuôi tận hai cái miệng ăn à? Ok hết!



Thật ra ảnh trước khi được nhận nuôi và sau khi được nhận nuôi nó khác nhau lắm. Con Hổ và Con Báo lăn quoay ra giường rồi chạy nhảy đùa giỡn với nhau.

Thôi thì đến đây thì mời chào nồng nhiệt luôn, bố mẹ tôi cũng rất vui vẻ khi có khách đến nhà.

Nhất là mẹ, đẹp mẹ càng khoái chứ!

Nhưng sáng nay bố mẹ tôi vừa đi làm, có người đến, là bố thằng Thiên:

- Thằng, mau về tiếp tục quản lí, đừng để doanh thu bị giảm xuống như tháng vừa rồi. Tao sẽ cố gắng nhận mày làm con.

Lại cái ông này, riết đến làm loạn mà thấy ghét.

- Xin lỗi, nếu chỉ muốn con mình làm tăng doanh thu thì đừng nhận ạ!

Tôi ghét nên tôi mới nói vậy. Và tôi cũng biết có người bảo vệ tôi, ông ta nhận ra cái gì đó nhưng vẫn rất cáu gắt:

- Chuyện gia đình tao, ai cần mày xía vô?

- Khiếp, cái mặt đẹp mà mồm miệng chả được tin dùng!

Ấy thế, như bị nói trúng cái gì đó nên ông ta gọi mình nói chuyện riêng, thái độ khác hẳn:

- Thiên, ta cần nói chuyện với con bé này.

Thằng Thiên có chút ngập ngừng nhưng vì lời nó thức giục của cả hai phía nên mới cho tôi đi, kèm theo lời dặn:

- Có gì thì cứ hét lên, tao giúp mày!