Nữ Chưởng Môn Phái Mao Sơn: Huyết Vương Cương Thi

Chương 6




Tôi nghe ông ta nói xong cũng hiểu được rất nhiều chuyện bấy lâu tôi chưa có câu trả lời.

"Anh tháo thuốc nổ xuống đi, chúng ta không nổ cửa mộ nữa."

Cố Diệp cũng biết không cho nổ cửa tẩm điện được, giờ tay gỡ thuốc nổ xuống.

Tôi quay lại nói với đám người Lưu Kiến Nam: "Được rồi, ở đây hết chuyện của các ông rồi, đi tiếp về hướng đông nam sẽ có cửa ra, đến lúc đó nếu gặp Phùng Tu Viễn, ông cho tôi gửi một câu."

Lưu Kiến Nam ngạc nhiên, tôi cười nói, "Đừng để tôi bắt được anh ta, nếu không tôi sẽ rải tro cốt của anh ta lên màng loa để ngày đêm anh ta thoải mái nhảy nhót đấy!"

Tôi ném di điện thoại qua cho Phạm Trung Đạt.

"Phạm đại sư, ông cầm điện thoại của ông theo này, tôi vừa nhặt giúp ông đấy, đi ra ngoài nhớ tìm chỗ có sóng, có bất ngờ cho ông nhé."

Giờ Phạm đại sư đã bình tĩnh hơn, ông ta mờ mịt nhìn điện thoại. Những người khác cũng không biết mình nên làm gì, cứ đứng ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi chỉ về một lối khác của lăng mộ: "Một, hai...."

Mọi người run lên: "Cương thi đến rồi!" sau đó không thèm phân biệt đông tây nam bắc chạy bạt mạng.

Tôi nhún vai, lấy từ trong túi ra một mảnh vải màu vàng, trải trên mặt đất và bắt đầu đặt từng pháp khí lên đó.

Kiếm gỗ đào, kiếm đồng tiền, gương bát quái, chuông Tam Thanh, bùa giấy vàng, mũ Cửu Lương.

Sau khi sắp xếp vị trí của từng pháp khí, tôi ngồi xếp bằng trước pháp đàn.

Cố Diệp hỏi sao tôi biết tên họ Phùng sẽ ở cửa ra.

Tôi không giấu diếm nữa.

"Vừa rồi khi chúng ta đối đầu với thi vương, Vượng Tài nói có người đứng sau lưng chúng ta."

"Người đó khiến huyết vương cương thi chạy trốn..."

6

Nửa tiếng sau thi khi khí bắt đầu nồng lên.

Tôi nhặt viên đá ném vào một lối đi khác của lăng mộ, hòn đá lăn lông lốc một đoạn rồi mới va phải thứ gì đó dừng lại, trong đại điện yên tĩnh, âm thanh nặng nề đó càng khiến không khí trầm lặng hơn.

Tôi cười nói: "Huyết vương cương thi, ông đi ra đi, dù sao con dâu xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng mà, ông biết có người đợi sẵn ở lối ra rồi, giờ ông không còn lựa chọn nào khác ngoài đến tìm chúng tôi."



Tôi nói chuyện với thi vương để phá vỡ không khí ngột ngạt chứ không mong cương thi có thể hiểu được lời tôi nói, nhưng tiếng bước chân chậm chạp đi từng bước một vang lên bên tai càng khiến tôi căng thẳng hơn.

"Chắc không phải là tên họ Phùng đi vào đây đấy chứ?"

Âm mưu, bố cục của tên này rất lớn, chuyện người dân thôn Giang gia chết chắc chắn có liên quan đến anh ta, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa tìm hiểu được anh ta thực sự là ai, mụch đích của anh ta là gì.

Tôi bật đèn pin công suất lớn lên, soi về phía trước, một chiếc chân cương thi xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Cương thi đang đi bộ như con người?? Không phải cương thi chỉ biết nhảy qua nhảy lại thôi à?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3. Trùng Sinh Để Gặp Người
4. Nữ Chưởng Môn Phái Mao Sơn: Huyết Vương Cương Thi
=====================================

Bóng người bước ra từ trong bóng tối là huyết vương cương thi, mắt nó lộ ra tia máu đỏ tươi đi đến chỗ chúng tôi. Nó bước từng bước một ra ngoài, các khớp xương uốn cong, mặc dù vẫn còn hơi cứng ngắc nhưng chắc chắn con thi vương này đang bước đi

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi, bỗng một ý nghĩ lóe lên khiến tôi buột miệng nói ra: "Ông ăn thịt người dân thôn Giang gia đúng không?"

Người dân thôn Giang gia của Ngọc Giang là hậu duệ của của Sơn Thần canh giữ long mạch Cửu Giang thời nhà Tần. Nếu huyết thi hút máu chứa sức mạnh của hậu duệ thần núi thì có thể chuyển hóa thành sức mạnh của mình, ví dụ như mở khóa chiêu thức mới.

Thi vương tiếp tục đi đến chỗ chúng tôi, tôi để ý thấy móng tay nó đen nhánh, dài hơn, đôi mắt xanh thẳm cũng chuyển thành đỏ tươi, bây giờ nó càng hung ác, đáng sợ hơn so với vừa nãy.

Biết sắp phải đánh một trận với nó, tôi nhẹ giọng nói: "Chờ tôi bắt được ông, tôi sẽ dùng sức mạnh của ông để chiến đấu với tên họ Phùng..... Tất nhiên, ông cũng đến tìm tôi vì linh huyết của đạo sĩ mà, như chúng ta gọi là chàng có ý, thiếp có tình đấy, nên chúng ta không đánh một trận không được rồi."

"Đến đây nào!"

Thi vương gào thét, một tầng sương đen dày đặc tràn ra từ miệng. Nhắc nhở mọi người đừng đến gần thi độc của cương thi xong tôi đánh chưởng tâm lôi được ngưng tụ trong lòng bàn tay ra, tia sét màu vàng xuyên vào sương mù, nổ tung thành một lớp tro bụi mù mịt. Nhưng mà tro bụi chưa kịp tan hết, thi vương đã nhảy lên, giơ hai tay như móng vuốt lao thẳng về phía tôi!

Tôi mắng thầm con cương thi này nham hiểm, hét lên: "Cố Diệp, đánh nó"

"Được"

Cố Diệp lấy trong cặp ra một nắm gạo nếp to như quả bóng, duỗi tay ném thật mạnh vào huyết thi. Tôi ngạc nhiên, đang định hỏi hắn anh ấy sao "nắm" gạo nếp gì mà to thế, đã thấy cục gạo nếp đập vào mặt vua cương thi bốc lên khói trắng.

Tôi thấy rõ ràng trong nắm gạo nếp có một cục đá, khi gạo nếp chạm vào thi vương thì nổ tung, cục đá cũng bay theo lực ném của Cố Diệp đập vào cái đầu cứng như sắt của cương thi khiến nó lung lay lùi lại rồi ngã xuống đất.

Cố Diệp nói to: "Sao đầu nó cứng hơn cả đá vậy"

Anh lấy ra thêm một cục gạo nếp nữa, tôi nhớ là anh ấy không mang nhiều gạo nếp lắm mà.

"Anh lại để cái gì bên trong gạo nếp vậy?"

Cố Diệp ước chừng xong giơ tay ném cục gạo nép như ném bóng rổ, gạo nếp bay thẳng đến chỗ con cương thi đang nằm dưới đất.

Sau đó.

Ầm!

Tiếng nổ vang khắp mộ đạo, vua cương thi gào thét đứng lên, lớp sương mù đỏ như máu dày đặc bao quanh nó, gạo nếp chưa kịp chạm đến người đã bị máu nhiễm bẩn, không có tác dụng gì cả, đến hòn đá cũng rơi vào tay thi vương, xương cốt ma sát với cục đá phát ra tiếng rít chói tai, cục đá bị bóp thành bột mịn.

Huyết thi ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ rực, tàn ác, ngoan độc nhìn chằm chằm Cố Diệp

"Toi đời rồi."

Tôi và huyết vương cương thi gần như cùng lúc chạy đến chỗ Cố Diệp

"Thượng linh Tam Thanh, hạ linh tâm thần, hữu câu bảy phách, tả câu tam hồn, lệnh ngã thần minh, dữ hình thường tồn! Cấp cấp như luật lệnh!"

"Xuất khiếu!"

Tôi xoa mi tâm, dẫn nguyên thần của mình ra, sau đó nguyên thần nhanh chóng bay vào cơ thể Cố Diệp ngay trước khi thi vương lao đến. Dương khí nồng nặc thiêu đốt nguyên thần của tôi.

Tô vội vàng nói: "Là tôi, Cố Diệp!" không chờ Cố Diệp đồng ý tôi đã điều khiển cơ thể của anh.

Trong chớp mắt khi dương khí tiêu tán, tôi mở mắt, cắn vỡ đầu ngón tay cái, bước lên điểm ngón tay dính máu vào giữa mày của vua cương thi.

Máu chí dương có tác dụng phong ấn cương thi, tôi ấn ngón tay vào trán huyết thi xong nó lập tức nhắm mắt, ngừng mọi động tác. Giờ móng tay của nó chỉ cách cổ Cố Diệp một chút xíu, tôi không dám lơ là, định đá nó qua một bên nhưng cơ thể rắn chắc như võ tướng cổ đại của Cố Diệp đá vào người thi vương như đá phải cây cổ thụ, đá bay huyết thi ra thì tôi cũng bị chấn động lùi về phía sau.



Tôi không chần chừ, nguyên thần rời khỏi người Cố Diệp, nhanh chóng trở về cơ thể tôi.

"Phù"

Tôi thở ra một hơi buồn nôn, chân Cố Diệp mềm nhũn, vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được cơ thể. Nhưng mà thi vương đã ổn định bước chân, máu thuần dương giữa mày nó biến thành màu đen, sau đó nó mở mắt, lại nhảy về phía chúng tôi. Trong giây phút nguy hiểm, Vượng Tài gầm lên, lao vào ngực thi vương, đẩy nó lùi lại nửa bước.

Tim tôi treo lên tận họng rồi nhưng con Bánh Chưng đã dừng lại, không tấn công Vượng Tài.

Đôi môi mứt nẻ phiếm đen mở ra, nói ra từng chữ đứt quãng như hai bánh răng rỉ sét va vào nhau, vừa nghe đã thấy ê tai nhức răng rồi.

"Con người.... Gian xảo...."

"Máu....Giết!"

Tôi ngạc nhiên: "Ông, ông còn nói được à?"

Thi vương từ từ quay đầu, con ngươi đỏ như máu con nhìn phía sau tôi, ông ta không hề giấu giếm sát ý trong mắt.

"Máu của ta.... Thịt của ta..... Không thể cho cô được"

*Vua cương thi chôn cũng 1000 năm trước rồi, nếu ở đây dùng "tôi" mình thấy không hợp lí lắm, xưng ta với hàm ý thi vương đang đứng ở vị trí cao hơn hai người CD và LTL

Máu tươi sôi trào, thi vương như phát điên, lao vào chúng tôi, bây giờ Vượng Tài cũng khó cản nó lại.

"Sư phụ!"

Tôi ngẩng đầu hét to!

......

Cạch.

Tiếng đá nứt vỡ từ vách động trên đỉnh đầu tôi vang lên, tôi ngạc nhiên, thi vương cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn lên trên.

Một người áo trắng bước ra từ vách đá trên đỉnh đầu, nhìn thoáng qua bên dưới, vui vẻ vẫy tay với tôi rồi lại chui vào vách đá. Sau đó một tiếng nổ vang lên, vách đá ầm ầm sụp xuống, tôi nhanh chóng kéo Cố Diệp lùi lại, đá vụn rơi xuống, chia chiến trường thành hai nửa. Người nấp trên vách động vừa nói vừa nhảy xuống.

"Ui, đây không phải là chưởng môn phái Mao Sơn à?"

Tôi để Tiểu Bạch đi xuyên tường tìm người giúp đỡ, giờ cô ấy đã dẫn người về rồi.

Người Tiểu Bạch dẫn về mới hơn 30 tuổi, mặc quần áo bình thường.

Đó là sư phụ của tôi, chưởng môn hiện tại của phái Mao Sơn, Vạn Tiểu Ất!

7

Tôi quỳ bịch xuống, ôm đùi sư phụ: "Sư phụ! Người đến rồi, nó bắt nạt con"

Sư phụ liếc xéo tôi, ném con hạc giấy xuống đất, nhìn sang Cố Diệp đứng cạnh tôi, ông ấy đã tươi cười hiền hòa.

"Lâu lắm không gặp cậu Cố, Cố tiên sinh vẫn khỏe chứ? Gần đây Vạn mỗ mới tìm được một đóa tuyết liên Thiên Sơn, không biết lão Cố có hứng thú hay không, khi trở về tôi sẽ đến nhà thăm ông ấy"

Cố Diệp bối rối gãi đầu, chỉ vào thi vương.

"Bác Vạn, hay là giải quyết chuyện này trước đã"

"Được rồi, được rồi."

Sư phụ tôi cười ha ha, đá văng tôi ra rồi sắc bén nhìn huyết vương cương thi.

"Lấy hai món di vật xong còn không chạy đi, cứ phải đứng lại đánh đấm cùng nó làm gì? Con đi ra ngoài rồi chờ đến buổi sáng để đội khảo cổ đào mộ nó không được hả?"



Tôi buồn bã nói: "Cửa ra bị người khác chặn rồi, đánh nhau với người đó còn khó hơn xử lí con cương thi này."

"Thật không? Sao ta cảm thấy một tay ta cũng bóp chết được nó vậy?"

Thi vương nổi diên, lửa giận với đạo sĩ của nó càng khó kiềm chế hơn sau khi thấy sư phụ tôi.

"Chết!"

Mùi máu tươi nồng đậm như ở đây có một biển m.áu vậy.

"Đồ nhi, con lùi lại đi."

"Dạ" Tôi đứng dậy rồi chạy về phía sau.

Nhưng mà tôi lại nghe được tiếng chú thỉnh thần quen thuộc.

"Sư phụ, người làm gì vậy?"

Sư phụ tôi thong thả nói: "Ta cũng chưa đánh cương thi bao giờ nên ta thỉnh sư công của con đến đây giúp ta ôn bài một chút."

*Sư công: Sư phụ của sư phụ

Hai tay bắt quyết rồi ông ấy hét to "Thông thiên đạt địa, tế nhân tế vật, trì thiên trì địa, sát thiện sát ác. Đệ tử Vạn Tiểu Ất cung thỉnh đại tông sư thủ hộ Mao Sơn thứ năm mươi bảy, Lâm Phượng Kiều, hàng lạc phàm gian cứu vạn dân, phù chí tắc hành, cấp cấp như luật lệnh!"

Lâm Phượng Kiều!

Lông tơ của tôi dựng hết lên, nhưng tôi chưa kịp làm gì, sư phụ vừa lùi về sau né tránh thi vương nhảy đến vừa quay đầu khó hiểu hỏi.

"Sao con còn chưa đi thỉnh thần?"

Tôi ngơ ngác trả lời: "Người vừa gọi Cửu thúc đến rồi mà..."

Sư phụ ghét bỏ lắc đầu, ông ấy đá văng huyết thi rồi hỏi tôi: "Con xem phim Anh em hồ lô chưa? Con biết nó dạy cho chúng ta đạo lí gì không?"

Tôi: "Đạo lí gì ạ?"

Sư phụ tôi hận không thể rèn sắt thành thép: "Nó nói cho chúng ta biết, nếu anh em hồ lô đến cứu chậm quá, ông nội sẽ chết."

"Con còn không đi thỉnh thần, nếu ta chết thì người đầu tiên ta về báo mộng là con"

Tôi sợ hãi trả lời: "Vâng ạ" rồi nhanh chóng đi đến trước pháp đàn, khoanh chân ngồi xuống. Nhưng tôi nghĩ đến một chuyện nên kéo Cố Diệp đang đứng một góc nhìn trận chiến đến.

"Người tôi thỉnh đến tính cách không tốt lắm, tôi sợ ông ấy sẽ đánh sư phụ, để ông ấy nhập vào cơ thể anh đi, tôi không dám tự tay đánh sư phụ đâu"