Nữ Chủ Trọng Sinh Làm Vợ Tổng Tài

Chương 16: Tôi Xin lỗi




Gã kia ngồi dậy lao đến nhưng đã quá muộn, khẩu súng cuối cùng cũng bị Lục Vân Tiên lấy được. Cô chỉa súng về phía gã bên kia, nhắm thẳng một viên vào đầu gã ta.

Tuy là ở trong thân xác khác, nhưng kĩ năng dùng súng của cô vẫn rất tốt như thường, một viên là có thể tiễn bất cứ ai đi thật xa.Vai Lục Vân Tiên chảy máu khá nhiều.

Cô đau đớn, cố gắng quăng khẩu súng đến cho Bách Thiên Hạo. Anh lấy được khẩu súng liền chỉa về hướng Vương Như Tâm nói.

" Vương Như Tâm, cô hình như không biết mình đã đi quá xa thì phải"

" Bách tổng xin anh, tha cho em đi, em dù gì cũng chỉ muốn trừng phạt con nhỏ đó thôi chứ không có ý định giết cô ta"

" trừng phạt, cô là người sai mà có thể nói được vậy sao, Vương Như Tâm cô đừng sợ tôi không giết cô đâu"

Bách Thiên Hạo đi tới, lấy trong túi ra một cái còng tay. Bách Thiên Hạo kéo tay Vương Như Tâm rồi còng tay cô ta lại, nhặt một sợi dây gần đó để trói cả chân Vương Như Tâm.

" ngồi đây mà tận hưởng với hắn ta đi " Bách Thiên Hạo đi tới chỗ Lục Vân Tiên hỏi " cô không sao chứ, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện"

" Tôi...không sao, lúc trước bị quài thôi mà"

" Cô thôi nói linh tinh đi " Bách Thiên Hạo bế cô lên đưa cô lên ghế trước của xe ngồi, anh lấy hộp cứu thương băng bó tạm thời cho cô.

" Tiểu Mai, đêm qua cô đã đi đâu vậy"

" Tôi đi đâu còn phải nói với anh sao"

" Thành ra thế này cô còn nói như thế được sao"

" huh!! Cảm ơn anh đã đến giúp tôi"



" Không cần cảm ơn đâu, lần sau đừng như thế nữa là được"

" Có vẻ anh không dừng ở mức rung động nữa rồi, aaay da"

" Tôi xin lỗi, cô không sao chứ"

" Không sao, nhưng đừng ngó lơ lời tôi nói như thế chứ"

" Sao khi vết thương của cô được xử lý xong, tôi sẽ nói sao"

[ Bệnh viện ABC ]

Bách Thiên Hạo xuống xe mở cửa cho Lục Vân Tiên, anh định bế cô nhưng bị cô cảng lại " không cần, vai tôi bị thương chứ không phải chân tôi."

Lục Vân Tiên nói thế Bách Thiên Hạo đành lắng lặng dìu cô vào trong.

[ phòng khám ]

" Thưa anh, hiện giờ tình hình của cô ấy vẫn ổn, bên vai phải thì vẫn còn một viên đạn bị kẹt ở trong, nếu anh đồng ý cho cô ấy phẫu thuật thì xin mời anh ký vào đây"

Bách Thiên Hạo không chần chừ mà ký vào ngay. Cuộc phẫu thuật được diễn ra, viên đạn đã được lấy ra ngoài. Bách Thiên Hạo bên ngoài đang rất lo lắng cho cô.

" Quả nhiên là cô ấy nói đúng, mình không chỉ dừng ở rung động nữa, mình yêu cô gái đó mất rồi, cái cảm giác lo lắng này đúng thật là không thể chối cãi được nữa "

Bác sĩ và các y tá đi ra, Bách Thiên Hạo đứng dậy hỏi " cô ấy sao rồi thưa bác sĩ "

" Hiện giờ cô ấy đã ổn, anh có thể vào thăm"



Bách Thiên Hạo không chần chừ, anh vội vào trong với Lục Vân Tiên, thấy cô đang ngồi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bách Thiên Hạo đến gần ngồi cạnh cô, Lục Vân Tiên không cần nhìn cũng biết là ai cô nói

" Lúc nảy trên xe anh đã hứa gì thì bây giờ giữ đúng lời hứa đi"

Bách Thiên Hạo bình tĩnh trả lời cô " đợi cô khỏe rồi mình nói chuyện sao"

" Tùy anh, nhưng tôi đã nói rồi đừng nên yêu tôi, anh cứ như vậy tôi cũng sẽ tự tìm cách tránh xa anh thôi"

" Tại sao??? Sao cô cần phải làm thế "

Lục Vân Tiên quay lại nhìn thẳng vào mắt Bách Thiên Hạo rồi nói " Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi muốn nói cho anh nghe nhưng suy nghĩ mãi tôi vẫn chọn không nên thì sẽ tốt hơn"

" Thôi được rồi, cô đã như vậy thì tôi không ép cô làm gì ". " để tôi ra ngoài mua chút cháo cho cô"

" Ừm, cảm ơn anh "

Bách Thiên Hạo vừa rời khỏi, Lục Vân Tiên không kiềm được nước mắt mà rơi xuống, " Xin lỗi anh Bách Thiên Hạo, em thật sự cũng đã lỡ yêu anh nhưng trong thời điểm này thì không thể. Mãi mãi cũng không "

Bách Thiên Hạo ngoài xe lúc này cũng đang rất khó chịu, anh đập tay lên xe rồi gục đầu xuống thầm trách.

' Huh, xin lỗi!!! lời xin lỗi của em như con dao hai lưỡi đang khứa vào tim tôi, tôi biết em đang nói dối, ánh mắt em đã nói lên tất cả, Tiểu Mai, tôi không để mất em đâu, tôi sẽ tìm hiểu chuyện này"

...----------------...

( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)( ಠ ಠ)