“Nàng…”
Mùi máu tươi tản ra tứ phía, trong ánh mắt kinh ngạc của Dạ Hàn Tước, chủy thủ trong tay hắn bị nàng nắm lấy, lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt non nớt khiến máu tươi cuồn cuộn chảy ra, khi nhỏ xuống mặt đất dần hình thành một vũng máu nhỏ.
Hàn Vân Nhược đau đến phát run, bất quá nàng vẫn kiềm chế đau đớn mà đem chủy thủ trong tay đoạt lấy ném xuống mặt đất.
Dạ Hàn Tước lúc này cũng không còn tâm lực để ý đến chủy thủ bị cướp đi, hắn vội vàng đem bàn tay bị thương của nàng giữ lấy, cuống quýt chặn lại vết thương rỉ máu.
“Nàng điên rồi sao? Nàng cần gì phải cứu ta?”
Hàn Vân Nhược đã sớm bị hành vi của hắn làm cho tức giận, hiện tại hắn còn nói như vậy hiển nhiên khiến nàng giận đến phát run. Hàn Vân Nhược lớn tiếng nói:
“Chàng còn hỏi ta? Chàng thế nhưng dám ở trước mắt ta tự sát? Chàng là muốn khiến ta hối hận suốt đời, muốn khiến hài tử trong bụng ta không có cha?”
“Ta chỉ… Chậm đã, nàng nói cái gì?” Dạ Hàn Tước bị lời nói của nàng làm cho kinh ngac, thoáng chốc ngay cả động tác chặn vết thương cũng cho nàng hắn cũng quên.
Hàn Vân Nhược trừng mắt nói: “Ta chính là nói, chàng thế nhưng dám ở trước mắt ta tự sát.”
“Không đúng, câu phía sau.”
“Câu phía sau?” Hàn Vân Nhược hơi nhíu mi, nàng giống như lúc này mới nhận ra là bản thân đã nói cái gì, trong mắt lóe lên một tia xấu hổ, nàng ấp úng nói: “Ta… thật ra cũng không phải chắc chắn, chẳng qua là nguyệt sự của ta đến chậm hai tháng mà thôi.”
“Hai tháng?” Dạ Hàn Tước hơi ngẩn ra. Hắn đột nhiên nói: “Nàng mau ngồi xuống, ta đi gọi thái y tới.”
Hàn Vân Nhược nhìn dáng vẻ gấp không chờ được của Dạ Hàn Tước, không nhịn được vươn tay kéo hắn lại. Nàng cứng rắn nói: “Chàng đừng nóng vội, cũng đừng để lộ ra.”
“Nhưng…”
“Chàng đi ra ngoài nói với Hồ Băng, bảo nàng tìm Vương thái y tới đây, nói rằng ta là sơ ý bị thương.”
Dạ Hàn Tước lúc này mới bình tĩnh lại. Hắn quả thực là lỗ mãng rồi. Hắn cùng nàng thân phận không thích hợp, nếu để chuyện này lộ ra, không chỉ mạng của hắn khó giữ mà còn làm ảnh hưởng đến nàng.
Nghĩ tới, Dạ Hàn Tước vội vàng đi ra ngoài, đem nữ quan thân cận của nàng dặn dò ổn thỏa xong, lúc này mới lần nữa đi vào trong điện.
Tâm tình bình tĩnh xuống khiến tâm tư không dám đối mặt của hắn lần nữa trỗi dậy. Hắn cúi đầu không dám nhìn nàng, giống như đứa trẻ làm sai sợ bị người khác la mắng.
Hàn Vân Nhược nhìn nam nhân ngày thường tà mị không kiềm chế được, hiện tại lại giống như tiểu hài tử không nhịn được mà cười ra tiếng. Nàng nói:
“Ha, không nghĩ tới chàng cũng có dáng vẻ này.”
“Nhược Nhược, nàng không trách ta sao?” Dạ Hàn Tước nghe nàng nói, ánh mắt hơi nâng lên một chút, trong mắt ẩn ẩn chờ mong.
Hàn Vân Nhược không cho là đúng đáp: “Ta vì sao lại phải trách chàng? Bất quá ta có một việc luôn luôn không hiểu.” Nàng hơi ngừng lại một chút, lẳng lặng nhìn hắn nói: “Rốt cuộc chàng vì cái gì mà phải trung thành với tả tướng như vậy?”
Này vấn đề chính là thứ duy nhất mà Hàn Vân Nhược không hiểu. Nếu nói trong cốt truyện, Dạ Hàn Tước đối với tả tướng vì yêu mà một mực trung thành nàng có thể miễn cưỡng tin tưởng.
Bất quá hiện tại, rõ ràng nàng có thể thấy được trong lòng hắn có nàng, thế nhưng hắn vẫn như cũ phải nghe lời tả tướng, khiến nàng đem chính mình tiến vào một canh bạc.
Nghe nàng hỏi tới điều này, thân thể nam nhân thoáng run lên. Hắn nâng mắt nhìn Hàn Vân Nhược nhưng lại không tìm thấy chán ghét trong mắt nàng, ngược lại chỉ có quan tâm.
Dạ Hàn Tước cắn răng, rốt cuộc đem bí mật bị hắn giấu kín nói ra:
“Năm đó mẫu thân ta phạm tội bị lưu đày, ta cùng phụ thân bị bán làm nô. Sau này trong một lần tình cờ, ta bị bán vào tướng phủ, là tả tướng thấy ta thuận mắt, cho nên đã đem ta nuôi dưỡng thành nghĩa tử, muốn đem ta dâng cho nữ đế.”
“Vì Bạch Vi cứu chàng, cho nên chàng mang ơn nàng ta?”
“Người nhận ta làm nghĩa tử là Bạch tướng đã qua đời, không phải nàng.” Dạ Hàn Tước lắc đầu, sau đó nói: “Ban đầu ta không muốn làm việc này, bất quá phụ thân ta thân thể không tốt, cần rất nhiều dược để duy trì mệnh, ta không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý.”
“Sau này Bạch tướng qua đời, Bạch Vi thay bà ấy tiếp nhận chức vị, sau đó nàng ta vì lấy lòng bệ hạ mà đưa ta vào cung.”
Hàn Vân Nhược yên lặng nghe hắn nói, ánh mắt ẩn giấu tia sáng lạnh: “Bởi vì nàng ta còn nắm phụ thân chàng trong tay, cho nên chàng buộc phải trung thành.”
Nghe lời khẳng định từ nàng, Dạ Hàn Tước thoáng kinh ngạc, sau đó khẽ cười nói: “Nàng quả nhiên rất thông minh.”
“Không phải ta thông minh, mà ta hiểu quá rõ Bạch Vi.” Hàn Vân Nhược tựa vào nhuyễn tháp, nhẹ nhàng miết vết thương còn đang rỉ máu trong lòng bàn tay, nàng nói: “Nàng ta không bao giờ dùng người khi không bắt được điểm yếu.”
Sở dĩ trước kia nàng không nghĩ tới điểm này là bởi vì bị cốt truyện dẫn dắt suy nghĩ. Hiện tại nghe Dạ Hàn Tước nhắc đến, nàng mới chân chính ngộ ra.
Nghĩ tới, nàng đột nhiên hỏi:
“Nói như vậy, ngay từ đầu chàng tiếp cận ta là vì thứ trong tay ta?” Hàn Vân Nhược rốt cuộc hiểu được. Ngày đó vì nàng quá mức vội vã cho nên không chú ý tới nam nhân này cũng nhìn thấy được cổng dịch chuyển.
Mà sau đó hắn cố tình tiếp cận nàng vốn không phải vì Bạch Vi ra lệnh mà vì muốn từ trên người nàng tìm ra thứ kia.
“Cho dù chỉ còn một tia hi vọng, ta cũng sẽ thử.” Dạ Hàn Tước thấp giọng nói, đối với nàng là thập phần áy náy.
Hắn từ đầu đến cuối đều lợi dụng nàng, từ đầu đến cuối đều vì tâm tư riêng mà tiếp cận nàng. Mà nàng ngược lại lại đối với hắn yêu, thật lòng đối đãi với hắn, cũng nguyện ý vì hắn mà bỏ ra tất thảy.
“Sao chàng không trực tiếp nói với ta?”
“Ta…” Dạ Hàn Tước bị nàng hỏi hơi ngẩn ra. Sao hắn không trực tiếp nói ra cho nàng? Hắn cũng không rõ, hắn chỉ biết tiếp cận nàng, cho dù khi hắn vì nàng đỡ một kiếm, lẽ ra có thể ra điều kiện, thế nhưng hắn vẫn không muốn mở miệng, cố tình dùng cách quyến rũ nàng để tìm kiếm.
Hắn giống như sợ nàng thất vọng, sợ nàng dùng ánh mắt ngờ vực cùng lạnh nhạt nhìn hắn.
Dạ Hàn Tước đột nhiên hiểu ra tâm tư của chính mình, cũng hiểu ra được, từ đầu đến cuối, hắn giống như chỉ viện cớ để tiếp cận nàng, thứ hắn thật sự muốn chỉ là ánh mắt của nàng nhìn về phía hắn.
“Điện hạ, Vương thái y đã tới.” Thanh âm của Hồ Băng từ ngoại điện vọng vào cắt đứt suy nghĩ của mỗi người.
Hàn Vân Nhược cũng không nghĩ cưỡng bách hắn, nàng đem chính mình chỉnh lại tư thế sau đó mới lên tiếng:
“Để nàng vào.”
Vương thái y chính là thái y chuyên dụng của hoàng hậu, cũng là thái y chuyên chẩn trị cho nàng cho nên đối với Hàn Vân Nhược tương đối quen thuộc.
Thời điểm vừa tiến vào trong điện, nhìn thấy trong điện một mảnh hỗn loạn, trong điện không chỉ có thái tử mà còn có Hoàng quý phi, nàng không khỏi kinh ngạc khựng lại một chút, bất quá rất nhanh liền lấy lại tinh thần.
Chuyện của nhà đế vương, tốt nhất không nên quản.
Nghĩ tới, Vương thái y nhẹ nhàng khoan thai khom người hành lễ với Dạ Hàn Tước sau đó mới đến gần Hàn Vân Nhược.
Hàn Vân Nhược nhìn nữ tử dáng vẻ thành thật cũng thoáng yên lòng, nàng vươn tay nói:
“Giúp ta bắt mạch trước.”
“Dạ.” Vương thái y không chút chần chừ đem ngón tay đặt trên mạch môn của nàng, nửa khắc thời gian trôi qua, sắc mặt Vương thái y khẽ đổi, trong mắt ngập tràn kinh ngạc, nàng ta có chút dè dặt nói: “Điện hạ… việc này…”
Hàn Vân Nhược nhìn nàng dè dặt liền hiểu nàng kiêng kị người trong điện, cho nên nàng đối với nàng ta gật đầu cho một cái đảm bảo.
Lúc này Vương thái y mới lên tiếng: “Chúc mừng điện hạ, người đã có hỉ mạch.”