Đêm đó Dạ Phàm vừa từ phủ thành chủ ra đã bị Tầm Trần phát hiện, dọc đường đi theo nàng như một đứa trẻ không ngừng hỏi nàng vì sao giết người, hỏi đến mức nàng cũng buồn bực không thôi.
Hoàng Tuyền kiếm lập tức ra khỏi vỏ chỉ thẳng vào hắn: "Sao ngươi lại cứ đi theo ta?"
Tầm Trần nghiêm túc đáp: "Ta với ngươi có duyên."
"Ha, có duyên? Vậy ta giết bọn họ cũng là có duyên, đáp án này ngươi đã vừa lòng chưa?"
"Chuyện của Triệu thí chủ cũng là ngươi làm?"
Ngày thứ hai sau khi phủ thành chủ bị diệt, đại sư huynh liền dẫn theo Triệu Lâm Lâm chật vật chạy trốn ra khỏi thành.
Dạ Phàm không để ý gật đầu: "Đúng vậy, năm tên lưu manh kia cũng là do ta giết. Sao hả? Ngươi muốn thay trời hành đạo à?"
Nàng có cảm giác Tầm Trần sẽ không giết nàng, mặc dù những việc nàng làm đã chạm phải giới hạn của hắn.
"Vì sao?"
"Bởi vì trâm cài trên đầu nàng ta là của ta."
Nàng nhận ra Triệu Lâm Lâm ngoài tên của nàng ta ra thì còn có trâm cài trên đầu nàng ta. Những thứ nguyên chủ dùng đương nhiên đều không phải vật thường, hai cây trâm kia là anh nguyên chủ tốn không ít công sức mới chế tạo được, trên thế gian cũng chỉ có hai cây này.
Tầm Trần hoài nghi nhìn nàng, đồ trang sức của nữ tử hắn không hiểu, càng không rõ vì sao nàng sẽ vì hai cây trâm mà giết người. Nhưng Dạ Phàm cũng không muốn giải thích nghi hoặc của hắn, nàng thu Hoàng Tuyền kiếm lại liền rời đi.
Tầm Trần lấy lại tinh thần cũng nhắm mắt đi theo, đuổi kịp nàng hỏi: "Ngươi có thù oán với Thiên Âm cốc?"
Dạ Phàm gật đầu khẳng định, phủ thành chủ đều là thế lực của Thiên Âm cốc, hắn đoán ra được cũng không khó.
"Không sai, chính là kiểu ngươi sống ta chết, ta chết thì Thiên Âm cốc yên ổn còn ta mà sống thì Thiên Âm cốc chắc chắn phải diệt. Tiểu hòa thượng, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."
Rốt cuộc nên giết nàng bảo vệ Thiên Âm cốc hay là mặc kệ để nàng đại khai sát giới, vấn đề này phải do tiểu hòa thượng lựa chọn. Hơi thở của hắn rất nguy hiểm, cho dù lúc này thì Dạ Phàm cũng không phải đối thủ của hắn, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ nàng cũng không muốn động thủ với hắn.
Thiên Âm cốc có thể cướp được Phụng Âm thành từ trong tay chín môn phái đủ thấy năm đó bọn họ tốn không ít sức vào việc đó. Thiên Âm cốc ý như tên gọi, bên trong cốc đa số là âm tu, ngoài cốc lại mở rộng thêm các thành trấn lấy ca vũ làm chính. Nơi đó là chốn bồng lai giữa nhân gian của những người thích âm nhạc, càng là nơi đặt chân của những người có tình.
Dạ Phàm đi một mạch hướng về Thiên Âm cốc, mục đích không cần nói cũng biết.
"Rốt cuộc tiểu hòa thượng ngươi muốn làm gì? Bà đây đánh không lại ngươi nhưng ngươi cứ đi theo ta mà không thấy phiền à?"
Trước giờ Dạ Phàm là người không kiên nhẫn, Tầm Trần không ngừng đi theo nàng đã thấy phiền rồi. Hôm trước vừa đánh với hắn một trận, thật không may nàng không thắng nổi.
"Phật tổ phổ độ chúng sinh, Dạ thí chủ phạm sát nghiệt cũng không chịu nhân quả chính là người có phật duyên. Sao thí chủ không buông bỏ thù hận theo tiểu tăng quy ẩn thế gian làm việc thiện có được thiện quả, trừ đi giết chóc trong lòng..."
"Câm miệng!"
Dạ Phàm không kiên nhẫn rút kiếm ra, Tầm Trần lại chỉ mỉm cười nhìn nàng khiến nàng tức gần chết. Mẹ kiếp, đánh không lại chính là tội lỗi lớn nhất rồi!
"Rốt cuộc ngươi muốn sao? Bản tiểu thư không tin ngươi không nhìn ra được công pháp của ta dị thường, trừ đi giết chóc chính là lấy mạng của ta. Nhân tính bản ác, bản tiểu thư không có lòng hy sinh vì nghĩa, càng không phải Bồ Tát ngươi không vào địa ngục thì ai vào. Bản tiểu thư muốn sống, cho nên bọn họ không có lựa chọn."
Không giết người vô tội đã là giới hạn chịu đựng của nàng rồi. Nếu không phải sợ có một ngày gặp Mặc Ngọc không có cách nào ăn nói với hắn thì nàng cần gì phải nghẹn khuất lúc nào cũng chịu đựng đau đớn máu huyết công tâm thế này.
"Thiện ác có báo, nhân quả tuần hoàn. Nhân từ kiếp trước..."
"Đừng có nói kiếp trước kiếp này với ta, bản tiểu thư ghét nhất chính là kiếp sau. Có thù oán thì lập tức báo thù, có oán hận kiếp này giải trừ. Nếu ông trời có mắt, người ác trên thế gian này nên phải chết bất đắc kỳ tử mới đúng. Phật môn thường nói Phật độ chúng sinh, hôm trước ngươi mới ăn một mâm thức ăn chay, hôm nay lại ăn mấy quả dại. Một bông hoa có thể nhìn thấy cả một thế giới, một chiếc lá có thể đại biểu cả cây bồ đề, thế chẳng phải mỗi ngày đều sát sinh ư? Ở trong mắt ta, những người đó cùng không khác gì hoa cỏ cây cối, ta cũng không phải Phật, vì sao phải độ bọn họ?"
Dạ Phàm cười chế giễu. Lúc trước nếu không phải có chủ nhân thì dù nàng có làm lệ quỷ cũng tuyệt đối không có khả năng báo thù được. Cuối cùng không phải nàng trả giá đắt mới có thể khiến đám người kia bị báo ứng, nếu còn đợi đến đời sau há chẳng phải nàng phải tận mắt nhìn bọn họ sống vui vẻ một đời ư?
"Nếu thí chủ để ý là những thứ này thì từ hôm nay trở đi tiểu tăng có thể chỉ ăn quả nát rau hỏng, tuyệt đối sẽ không sát sinh. Tuy phương pháp tu luyện của Dạ thí chủ là đi đường tắt nhưng lại bị thương căn cơ, nếu thí chủ bằng lòng tiểu tăng cũng sẵn lòng lấy toàn bộ công lực của mình giúp thí chủ điều dưỡng chân khí. Nếu vì thế mà thí chủ mất mạng thì tiểu tăng sẽ đi cùng thí chủ." Những gì có thể làm hắn đều làm hết khả năng. Nếu vì vậy mà nàng mất mạng, hắn cũng bằng lòng đi cùng nàng, chỉ cần nàng đồng ý theo hắn tu hành là được.
Dạ Phàm cười than: "Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại cố chấp như vậy, sẵn lòng chết cùng ta nhưng nếu ngươi giết ta chẳng phải sẽ bớt việc hơn à?"
"Tiểu tăng chỉ muốn độ thí chủ chứ không muốn giết thí chủ."
"Tùy ngươi vậy."
Hắn muốn đi theo thì cứ để hắn theo, người đáng chết nàng cũng sẽ không bỏ qua. Nếu ngày nào đó hắn không muốn độ nàng nữa thì chính là ngày hai người đánh một trận sống còn.
Trong một thành trấn cách Thiên Âm cốc gần nhất, Dạ Phàm dẫn theo cái đuôi Tầm Trần đi vào một khách điếm tốt nhất. Nàng thuê hai gian phòng thượng hạng và một vài món ngon đặc sắc của Thiên Âm sau đó lạnh mặt đi vào phòng. Nàng không thiếu bạc, đương nhiên đi đến đâu cũng phải xa xỉ đến đó. Tiểu nhị thấy sắc mặt nàng không vui, trên người còn mang theo trường kiếm cũng không dám nhiều lời.
"Ăn đi!"
Dạ Phàm oán hận trừng Tầm Trần. Ngày đó nàng chỉ nói lời khi tức giận nhưng không ngờ tên hòa thượng ngốc này lại tưởng thật, liên tiếp bảy tám ngày đều không ăn thứ gì chỉ uống nước lót dạ, đói đến nỗi ngực cũng dán vào lưng rồi.
Nàng cứng rắn nhét màn thầu vào trong tay hắn. Thật không thể hiểu nổi vì sao nàng lại mềm lòng với hắn, rõ ràng thấy hắn rất phiền.
"Tiểu tăng không đói bụng."
Đôi mắt màu tím trong suốt của Tầm Trần nhìn nàng, Dạ Phàm bỗng nhiên hiểu được là vì sao. Đôi mắt tím này không hiểu sao khiến nàng nhớ tới tảng đá đáng ghét tính khí trẻ con kia, con ngươi trong trẻo cũng mang theo hình bóng của hắn, ngay cả tính khí bướng bỉnh cũng...
"Thích ăn thì ăn."
Nàng mới không thèm khuyên, đói chết hắn rồi thì đỡ phiền đến nàng. Hòa thượng này rõ ràng là dùng sự im lặng để giằng co với nàng, làm như như thế có thể chứng minh Phật không hề sai.
Dạ Phàm cứ phiền lòng là thích làm việc xúc động, mà hễ xúc động lại bất chấp tất cả ngay cả nghỉ ngơi cũng không thèm nghỉ, ngay đêm đó đã cho Tầm Trầm một đao ngất đi sau đó phi thẳng đến Thiên Âm cốc.
"Kẻ nào tự tiện xông vào Thiên Âm cốc?"
Dạ Phàm nghênh ngang đi vào Thiên Âm cốc, đệ tử tuần tra nhìn thấy nàng lập tức cẩn thận đề phòng. Mấy đệ tử áo xanh cầm kiếm đứng đó. Dẫn đầu là một nam tử áo trắng tay cầm tiêu ngọc bích, đầu cài trâm gỗ, khuôn mặt tuấn dật.
"Tại hạ là Âm Bích Vân của Thiên Âm cốc, không biết cô nương là ai, sao lại tự ý xông vào Thiên Âm cốc?"
Nữ tử xinh đẹp luôn có đặc quyền, Dạ Phàm lại càng là người xuất chúng, cho dù Âm Bích Vân đã quen nhìn vũ cơ xinh đẹp nhiều vẻ hay đồng môn lạnh lùng kiêu ngạo cũng khó chống đỡ được.
Dạ Phàm nâng mắt cười khẽ: "Bích vân phong nguyệt, không bị danh lợi trói buộc, đúng là tên hay, tướng mạo tốt, đáng tiếc sao lại là đệ tử Thiên Âm cốc chứ."
Dọc đường đến đây đều có thể nhìn thấy cảnh đẹp, ngửi được mùi thanh lãnh, nhưng thánh địa nhân gian như này lại là "đại công thần" diệt cả nhà Dạ gia, đúng là đáng buồn, đáng tiếc.