Cách xa ước chừng mấy mét, Hoắc Ngu đang nói chuyện làm ăn ánh mắt liếc qua thoáng nhìn về phía Tê Diệu đứng bên cạnh một đám người, bộ dáng cười đến xán lạn, khóe môi không khỏi có chút nhếch lên.
Tê Diệu còn không biết mình cười trộm đã rơi vào trong mắt của người nào đó.
Các cô ả thổi phồng lẫn nhau, nâng qua nâng lại liền nâng đến trên người Sở Giảo Giảo.
Đơn giản là khen chị ta tài năng âm nhạc cao siêu, khen chị ta là thần đồng có thiên phú, tuổi nhỏ thành tài hiện tại lại có vị hôn phu ưu tú, quả thực là bóp chết người khác. Tê Diệu đối với thổi phồng của các cô ả sớm đã nghe riết mà lười phản ứng, trong bụng cô mặc niệm đếm ba hai một, quả nhiên đếm ngược vừa mới kết thúc, đề tài của các cô ả liền kéo tới trên người cô em Sở Du Du.
Hai chị em Sở gia quả thực là chênh lệch rõ ràng, một người cái gì cũng có, một người không có gì cả.
Chỉ là có Tê Diệu ở bên cạnh, các cô ả nói cực kì hàm súc, trong lời nói một nâng một giẫm mạnh, Tê Diệu nghe được một trận buồn cười.
Sở Giảo Giảo vô cùng khiêm tốn xua xua tay: “Không có, chúng tôi đều là chị em, Du Du cũng có chỗ ưu tú của em ấy. Về sau Sở gia còn cần hai chị em chúng tôi nâng đỡ lẫn nhau mới đúng.”
Chị ta sao có thể nghĩ đến, chị em “Nâng đỡ lẫn nhau” trong miệng chính mình, giờ phút này đang thờ ơ lạnh nhạt, nội tâm viết từ ‘CHẾ NHẠO’ in hoa.
Tê Diệu: Chị đây liền yên lặng xem các người làm bộ làm tịch.
Trong tưởng tượng vốn dĩ hẳn là có phụ họa tán đồng, ví dụ như là Tê Diệu ánh mắt lập loè lấp lánh kinh ngạc lên tiếng cảm thán, không ngờ toàn bộ quá trình Tê Diệu đều là cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần lớn chừng bàn tay tràn đầy ý cười, đám người đang nói nói đột nhiên có chút không thú vị, ngược lại có loại cảm giác quái dị bị xem như con khỉ đang diễn xiếc vậy, không tự chủ được mà ngượng ngùng ngậm miệng.
Sở Giảo Giảo hỏi: “Làm sao vậy? Diệu Diệu? Gần đây đi học rất vui sướng à?”
“Đúng vậy, tất cả mọi người rất tốt.” Trừ các người ra mà thôi.
“Ngày đó chị còn tận mắt thấy em đi theo Trình Lịch cùng nhau đi đâu đó, quan hệ của các em hình như không tệ nhỉ?”
Sở Giảo Giảo giơ lên môi mỉm cười: “Lại nói tiếp, Trình Lịch sau này cũng không còn liên hệ cùng Sở Du Du, ngược lại thân thiết với em hơn một chút đó.”
Tê Diệu không tự chủ được nắm chặt ly pha lê, khống chế nét mặt cùng phản ứng của mình.
Luôn cảm giác, Sở Giảo Giảo giống như đang thử thăm dò cái gì đó.
Tê Diệu cười đến ngây thơ: “Anh ấy nói em lớn lên dáng dấp thật đẹp, anh ấy còn nói anh ấy thích em. Trình Lịch thật là một người tốt.”
Vừa nói, mấy người khác đầu tiên là sững sờ, lập tức trao đổi ánh mắt với nhau. Còn tưởng rằng Trình Lịch có chủ ý gì, thì ra là đổi khẩu vị, coi trọng công chúa nhỏ của Tê gia.
Sở Giảo Giảo cũng đi theo hoảng hốt một lát, dường như không ngờ tới Tê Diệu sẽ trả lời như vậy.
Trong lòng chị ta có ý thăm dò, là bởi vì phản ứng lần trước của Hoắc Ngu. Sở Giảo Giảo không tin Hoắc Ngu sẽ cảm thấy hứng thú đối với tiểu cô nương đơn thuần, chị ta thậm chí bắt đầu hoài nghi Tê Diệu có lẽ là
‘Bạch Liên hoa*’ ngoài mặt giả thanh thuần, nếu không lấy tính cách của Hoắc Ngu, làm sao lại động tâm đối với em gái của Tê Vọng.
(*Yue: “Bạch liên hoa”: Những cô nàng thích tỏ ra ngây thơ, vô tội nhưng thực chất chẳng tử tế gì)Nghe được Tê Diệu trả lời, ánh mắt Sở Giảo Giảo có chút lạnh.
Chị ta là người lý trí, nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới cảnh tượng Hoắc Ngu để ý tới Tê Diệu, đặc biệt là chị ta còn nghe được những người khác nói, Hoắc Ngu vậy mà lại dành ra thời gian bận rộn của mình đưa đón Tê Diệu đi học, hắn bồi chị ta đều là mấy tháng mới có thể tìm được nửa ngày rãnh, chẳng qua chỉ là đưa đón đi học, Sở Giảo Giảo không hiểu vì cái gì hai người bọn họ có thể đơn độc ở cùng một chỗ.
So sánh với Sở gia như một cuộn chỉ rối, Tê gia thanh danh tốt, lại có Tê Vọng lấy sức một mình chống đỡ cho Tê gia, đồng thời, Tê Vọng lại là bạn tốt của Hoắc Ngu.
Sở Giảo Giảo không khỏi bắt đầu nghĩ, nguyên nhân mà gần đây Hoắc Ngu hơi có vẻ lãnh đạm đối với chị ta, chẳng lẽ là bởi vì Tê Diệu? Chẳng lẽ nói, Hoắc Ngu muốn cùng chị ta lui hôn ước, là muốn kết thân cùng với Tê gia hay sao?
Ghen ghét đố kị cắn nuốt lấy lý trí của chị ta, chỉ là nét mặt của chị ta vẫn ưu nhã như cũ.
“Hoàn toàn chính xác, trong mắt Diệu Diệu đều là ‘Người tốt’ thôi. Hoắc Ngu cũng là người tốt, đúng hay không?”
Tê Diệu nghe vậy, làm sao mà có thể không cảm nhận được địch ý vi diệu đến từ Sở Giảo Giảo chứ.
Cô vô tội mở to hai mắt, bởi vì cốsức kìm nén, hốc mắt có chút phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đáng thương: “Em.. Không phải ý tứ này..”
Tê Diệu vốn chỉ muốn giả bộ ủy khuất, để cho Sở Giảo Giảo kịp thời thu tay lại, miễn cho chủ đề lúc này càng ngày càng không thích hợp. Không ngờ cô chỉ là nhẹ nhàng khóc nức nở hai tiếng, đột nhiên, một trận đau đớn kịch liệt đến từ trái tim đang co rút như xé rách lấy thần kinh của cô, Lần này là Tê Diệu thật sự đau kêu thành tiếng, không khống chế nổi che ngực, sức lực trong tay cũng không có theo.
“Bang” một tiếng, ly pha lê rớt xuống trên sàn nhà, trong một khoảnh khắc bị nện chia năm xẻ bảy, vỡ nát đầy mặt đất. Tiếng vang lanh lảnh khiến khách khứa chung quanh dồn dập nhìn về hướng vị trí của các cô.
Tê Diệu đau đến sắc mặt trắng bệch, tay chân bủn rủn đến không nghe sai khiến, thiếu điều muốn té quỵ xuống dưới đất.
Lúc này có một bóng dáng nhanh chóng tiến lên ôm lấy cô, tốc độ nói cực nhanh mà dò hỏi: “Thuốc để ở đâu?”
Lúc nào cũng luôn mang theo thuốc để ở trong túi, Tê Diệu run rẩy cố gắng chỉ chỉ túi của mình, hô hấp từng ngụm từng ngụm, để cho nhịp tim giống như chạy bằng môtơ điện đập bình tĩnh lại.
Động tác của đối phương vô cùng nhanh chóng, chẳng qua vài giây liền tìm được thuốc, nhét vào trong miệng của cô, hắn đút nước để cô uống xong thuốc.
Sự tình Tê Diệu phát bệnh trong lúc nhất thời gây nên hoảng loạn.
Mẹ Tê hoảng hồn chạy vội tới, lại thấy ở giữa đám người, Hoắc Ngu đang nửa quỳ trên gạch của sàn nhà lạnh buốt, trong ngực ôm Tê Diệu sắc mặt trắng bệch, giống như là thuận khí cho trẻ con từng lần một thuận phía sau tấm lưng đơn bạc của cô.
“Diệu Diệu!”
“Bác gái yên tâm, thuốc đã cho uống hết. Đợi lát nữa đưa cô ấy đi vào phòng nghỉ ngơi một chút là ổn.”
“Được được, thật sự là cám ơn cháu.” Mẹ Tê gấp đến độ nước mắt kém chút rơi xuống. May mắn Hoắc Ngu có kinh nghiệm nên phản ứng nhanh, nếu không không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Khách khứa ở hiện trường thấy tình thế ổn định, một đám không khỏi nghị luận ầm ĩ.
Con gái nhỏ của Tê gia xảy ra chuyện, Hoắc Ngu là người đầu tiên tiến lên cứu cô. Nhưng vì sao Tê Diệu đang êm đẹp lại phát bệnh như vậy? Bên cạnh Sở Giảo Giảo mím chặt môi đang nhìn chằm chằm hai người, có lẽ là đáp án chân chính.
Sự tình Sở gia cùng Tê gia bọn họ sao có thể không biết. Cũng có người suy đoán Hoắc Ngu có lẽ sẽ bởi vậy lựa chọn lại lần nữa. Lấy thái độ Hoắc Ngu quan tâm lo lắng như vậy, nói không chừng, việc hôn nhân cùng Sở gia muốn bỏ lỡ rồi.
Từ trước đến nay Sở Giảo Giảo ở trước mặt nhóm danh viện là tồn tại vừa được hâm mộ vừa bị ghen ghét, chưa bao giờ có thời điểm không được vừa lòng như thế. Ngày bình thường chị ta không tính là ngạo mạn, nhưng tuyệt đối là tồn tại bao phủ vẻ cao cao tại thượng, từng người lại từng người thay nhau chê cười chị ta.
Lời đồn đại trong miệng như gió bão dần dần dẫn tới trên người Sở Giảo Giảo.
Vì thế, không đợi tan yến hội, tin tức Sở Giảo Giảo bởi vì ghen ghét vị hôn phu thân mật cùng Tê gia không tiếc kích thích đến Tê Diệu lan truyền nhanh chóng, bị bọn họ lén lút chế giễu một trận.
Đây cũng là sự tình mà Tê Diệu chưa hề nghĩ tới.
Trước kia, cô cùng Sở Giảo Giảo đứng chung một chỗ, giống như là nhân vật phản diện với nhân vật chính phái tươi sáng nhất trên phim truyền hình, bất luận xảy ra chuyện gì, người vô tội bị hại vĩnh viễn là Sở Giảo Giảo, chỉ vì nhìn cô giống như là loại người làm nhiều việc xấu xa độc ác.
Hiện tại phong thủy luân chuyển, không có ai sẽ hoài nghi đến trên người tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên của Tê gia.
Sở Giảo Giảo hết đường chối cãi, chị ta nắm chặt nắm đấm, móng tay khảm vào trong thịt của lòng bàn tay, một trận đau nhức. Chị ta đưa mắt nhìn Hoắc Ngu đem Tê Diệu ôm ngang mà đứng lên, lạnh lùng liếc xéo chị ta một cái, đi theo bác sĩ đến gian phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại chị ta xấu hổ mà chật vật đứng tại chỗ cùng một đám người.
Người khác không nói gì, nhưng ánh mắt của mỗi người cũng giống như một cây gai.
Chị ta khó xử đến cả người khống chế không nổi mà run nhè nhẹ.
Tê Diệu có chút thong thả hồi sức, ý thức được cô còn bị Hoắc Ngu ôm, lập tức bắt đầu giãy dụa.
Ánh mắt của Hoắc Ngu liếc qua lườm cô một cái: “Đừng nhúc nhích.”
Tê Diệu sức lực quá nhỏ, ngay cả âm thanh cũng mười phần yếu ớt: “Anh không cần thiết đem tôi đưa đến gian phòng nghỉ ngơi.”
Hoắc Ngu nhìn thẳng về nơi xa, giọng điệu rất bình thản.
“Tôi đã đáp ứng Tê Vọng, thời điểm trong khả năng cho phép sẽ chiếu cố em thật tốt.”
- Tác giả có lời muốn nói: ~
Tôi nhớ được phía trước có nói qua á, Hoắc Ngu không phải nam chính. Đương nhiên Trầm Hủ cũng không phải =. =
Tuyến tình cảm sẽ thuận theo tự nhiên, xin yên tâm!