Tê Vọng ngồi ở mép giường, hạ thấp mí mắt, thần sắc không rõ.
Tê Diệu nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải là Hoắc Ngu nói một ít gì đó làm anh khó xử phải không?"
Có thể để cho Tê Vọng có phản ứng như thế, nhất định là Hoắc Ngu.
Tê Diệu đối với một mặt ác liệt của Hoắc Ngu cực kỳ hiểu biết, cô thậm chí đang suy đoán, Hoắc Ngu có biết dùng chuyện này tới thăm dò Tê Vọng hay không, để biết rõ ràng xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra ở giữa Tê Vọng và cô.
"Cô cùng Hoắc Ngu.." Quan hệ rất mật thiết à.
Tê Vọng hỏi đến một nửa, đột nhiên im bặt mà dừng lại.
Anh mấp máy môi, đối mặt với cặp con ngươi nghi hoặc kia, quay mặt qua chỗ khác, không nhìn biểu lộ của Tê Diệu nữa: "Không có gì."
Anh không có lập trường đến hỏi vấn đề riêng tư của Tê Diệu như thế.
Nhưng trong đầu Tê Vọng tràn đầy bộ dáng tự tin của Hoắc Ngu, giống như chỉ cần hướng Tê Diệu đưa ra lời cầu hôn, Tê Diệu nhất định liền sẽ đáp ứng hắn.
Có lời đồn Sở Du Du đã từng thích qua Hoắc Ngu, còn bởi vậy đối chọi gay gắt với Sở Giảo Giảo.
Tê Vọng đối với chuyện xưa ở trong đó không hiểu nhiều lắm, càng không muốn đi chứng minh là thật hay giả.
Anh lựa chọn không đi hỏi, bất luận như thế nào, sự thật của chuyện đó đều không có quan hệ gì với anh.
Tê Diệu bị dạng biểu hiện không đầu không đuôi này của anh làm cho m.ô.n.g lung.
"Ca ca ơi?" Cô theo thói quen gọi, theo bản năng kêu ra xưng hô này với anh.
Không ngờ, câu này lại là giống như đốt lên ngọn lửa.
Bộp, tay của anh bỗng nhiên chống đỡ trên giường, thân thể nghiêng về phía trước xích lại chỗ Tê Diệu ngày càng gần.
Sắc mặt của anh hoàn toàn như trước đây đạm mạc lạnh băng, nhưng bên trong đôi tròng mắt đen nhánh này có cảm xúc mãnh liệt quay cuồng, Tê Diệu thấy mà một trận kinh hãi.
Hai người cách quá gần, cô có thể ngửi được mùi thơm huân hương* nhàn nhạt từ vải dệt quần áo của Tê Vọng, có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da của Tê Vọng.
Hai người bỗng nhiên an tĩnh lại, Tê Diệu hầu như có thể nghe được anh đang bình ổn, hơi có vẻ thở phào một tiếng.
[Huân Hương chính là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh (an thần, tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa.]
Trong lúc nhất thời Tê Diệu đã quên né tránh, cứ ngạc nhiên cùng anh bốn mắt nhìn nhau như vậy.
Tê Vọng đè nặng giọng nói, nhìn chằm chằm cô, gằn từng chữ một mà nói: "Tôi không phải ca ca cô."
Cô cũng không phải là em gái của anh.
Cô là Sở Du Du.
"..."
Tê Diệu không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, thế nhưng bị biểu lộ quá mức ngưng trọng giờ phút này của Tê Vọng hù dọa rồi.
Cô nghĩ, cô đã chọc Tê Vọng chán ghét biết bao nhiêu, mới khiến cho Tê Vọng có thể nói lời như vậy.
Tê Vọng không nguyện ý làm ca ca của cô, thậm chí còn dị thường chán ghét cô gọi anh là ca ca, trong lòng Tê Diệu có chút cảm xúc vi diệu quay cuồng, khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Cô đang uể oải muốn há miệng nói, chỉ thấy ngoài cửa sổ đột nhiên sáng như ban ngày, một đạo đường cung hiện lên, như que diêm bị kích nổ, đánh bóng toàn bộ đêm tối.
Nương theo lấy là một tiếng đùng, Tê Diệu vốn là thần kinh căng chặt, cô bị dọa đến mức run run lên, kém chút la thành tiếng.
Môi Tê Diệu bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp che lại.
Thịt ở xương tay của anh cân xứng, đốt ngón tay thon dài, che lấy miệng của Tê Diệu đến cực kỳ chặt chẽ.
Ở trong lúc cô đang có vẻ mặt sợ hãi, cửa có người gõ "cốc cốc" hai tiếng, truyền đến tiếng hỏi thăm của mẹ Tê: "Diệu Diệu?"
Rõ ràng Tê Vọng là ca ca của cô, nhưng giờ phút này lại có loại cảm giác kinh dị như yêu đương vụng trộm sắp bị vạch trần.
Tê Diệu khẩn trương đến suýt chút nữa quên hô hấp.
Trong phòng yên tĩnh, ẩn ẩn có tiếng mưa gió rít gào, vừa lúc che lại tiếng tạp âm sột soạt ở trong phòng.
Mẹ Tê chờ đợi một lát, lẩm bẩm: "Không có bị dọa tỉnh lại là tốt rồi, vậy mẹ đi ngủ tiếp đây."
Sau đó dần dần tiếng vang từ bước chân mẹ Tê càng lúc càng xa.
Sau khi mẹ Tê rời đi, hai người vẫn duy trì lấy động tác vốn có không nhúc nhích.
Một tay Tê Vọng che môi mềm mại của cô, một tay đè chặt phía sau lưng mỏng manh của cô, động tác giống như là muốn đem cô giấu vào trong n.g.ự.c của chính mình, không bị người khác nhìn thấy.
Hai người khoảng cách cực gần, Tê Diệu không dám ngẩng đầu, sợ đầu của mình đụng phải cái cằm của anh.
Tim cô đập cực nhanh, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, bộ n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Hơi thở mềm mại phả vào trên mu bàn tay Tê Vọng, mùi hương thơm dầu gội đầu chui vào hơi thở của anh, lưng của anh căng thẳng, cứng đờ giống một khối đá, nếu không phải lại có một đường sấm sét, chỉ sợ hai người có thể duy trì tư thế như vậy hồi lâu.
Tê Vọng động tác nhanh chóng rút tay về, dịch chuyển vị trí xa khỏi nửa mét.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi rơi vào trên bệ cửa, phát ra tiếng vang lạch cạch lạch cạch.
Hai người lần nữa khôi phục trầm mặc tĩnh mịch xấu hổ, mặt Tê Diệu còn hơi có chút phiếm hồng, không biết nguyên nhân là do hô hấp dồn dập, hay là cảm xúc khác thường khác.
Tê Vọng nghiêng mặt nhìn về phía vị trí cửa lớn, thanh âm thanh lãnh chậm rãi nói: "Hoắc Ngu tâm tư phức tạp, hi vọng cô có thể có lòng cảnh giác."
"Tôi hiểu rõ ràng." Cô so Tê Vọng lại càng không muốn tiếp xúc Hoắc Ngu.
"Vậy tôi về phòng nghỉ ngơi trước.
Ngủ ngon."
Nói xong, Tê Vọng hướng phía cô gật gật đầu, lặng yên không một tiếng động rời khỏi gian phòng của Tê Diệu.
Tê Diệu mất đi sức lực nằm ngửa ở trên giường ngẩn người.
Một mặt cô suy nghĩ lung tung, một mặt lại nhịn không được hồi tưởng đến hình ảnh mới vừa rồi.
Tâm tư Tê Vọng làm cho cô khó mà nắm lấy, cô càng ngày càng không hiểu rõ Tê Vọng đối cô đến tột cùng là thái độ như thế nào.
Thiện ý hay là lạnh lùng? Tê Diệu bỗng nhiên có chút không phân rõ.
Nghĩ nghĩ, cô bực bội mà dứt khoát dùng chăn ôm đầu, xoay người lăn ở bên trong chăn ngủ mất.
Cùng lúc đó.
Tê Vọng nằm ở trên giường trợn tròn mắt, thật lâu sau cũng khó có thể đi vào giấc ngủ.
Anh nâng lên tay phải của mình, lòng bàn tay hướng phía anh, mơ hồ còn lưu lại nhiệt độ ấm áp mềm mại.
Ánh mắt của anh lập loè, cảm xúc phức tạp.
Duỗi thẳng ngón tay rồi đột nhiên nắm tay, khe khẽ thở dài..