Di vật vốn hẳn nên thuộc về Tê Diệu, bây giờ lại thông qua phương thức quyên tặng 5 triệu mà cầm tới, để Tê Diệu có chút dở khóc dở cười.
Trên đường trở về, mẹ Tê cùng Tê Diệu ngồi ở hàng sau, Tê Diệu chờ đợi Tê Vọng giải thích, lại chậm chạp không có nghe được câu trả lời.
Tê Diệu kiên nhẫn chờ đợi một lát, vẫn không thể chờ đến khi Tê Vọng nói ra, nhịn không được gửi một cái tin nhắn cho Tê Vọng.
Tê Diệu: Vì cái gì mà hôm nay tiêu nhiều tiền như vậy mua sợi dây chuyền này?
Cái này căn bản không phải phong cách hành sự của Tê Vọng.
Trừ phi Tê Vọng có tầm nhìn xa vào công cuộc to lớn nào đó để anh ý thức được sợi dây chuyền này có cách dùng khác — thế nhưng là, công dụng của sợi dây chuyền trừ còn cho Sở Du Du, để Sở Du Du vui vẻ, còn có những tác dụng khác hay sao?
Nếu mà muốn đem sợi dây chuyền trả lại cho cô, có Trình Lịch ra giá, Tê Vọng cần gì phải vẽ vời thêm chuyện.
Tê Diệu thật sự là càng nghĩ càng đau đầu, không rõ xảy ra vấn đề ở bước nào.
Mẹ Tê ngồi ở bên cạnh mở hộp ra, đem sợi dây chuyền chậm rãi lấy ra, bỗng nhiên khe khẽ thở dài.
“Thật là một con người đáng thương.”
Tê Diệu sửng sốt một chút, ý thức được bà là nói mẹ của mình.
Người mẹ đã qua đời rất nhiều năm, cô hầu như muốn quên mất cái khuôn mặt kia trong trí nhớ, chỉ có ngẫu nhiên đem sợi dây chuyền lấy ra, sự vuốt ve an ủi trong trí nhớ mới nhắc nhở cô, đã từng cũng có một người yêu thương cô như vậy.
Giống như là bị một cây châm làm trái tim nhói nhói, Tê Diệu yên lặng nhìn về phía sợi dây chuyền trong tay mẹ Tê, bỗng nhiên ý thức được, cô đang dần dần lãng quên quá khứ có liên quan tới Sở gia, đem tất cả lưu luyến thu giấu ở nơi hẻo lánh trong đáy lòng, đóng lại chiếc hộp để không bị mở ra.
Trong tiềm thức cô giống như đang từ biệt cùng quá khứ.
“…”
Tê Diệu lâm vào trầm mặc.
Cô không biết mẹ Tê nói tới người đáng thương là có ý gì.
Nhưng gả cho người đàn ông như cha Sở như vậy, nếu như không có yêu thương ngược lại tốt hơn, hãm sâu trong đó chỉ sẽ cái gì cũng không chiếm được.
Mẹ Tê cẩn thận từng li từng tí đem sợi dây chuyền thả lại trong hộp: “Đây là lễ vật kỷ niệm ngày kết hôn năm đầu tiên của bà ấy.”
“À, thì ra..” Thì ra là của cha Sở đưa cho mẹ sao? Tê Diệu kinh ngạc kém chút thốt ra.
Cô thật không nghĩ tới, sợi dây chuyền này lúc ban đầu người sở hữu lại là cha Sở.
Chẳng qua có lẽ ngay cả cha Sở cũng nhớ không nổi tới, ông ta đã từng đưa qua một sợi dây chuyền như vậy đi.
Mẹ Tê cảm khái lắc đầu: “Một người đàn ông, có thể hủy đi vợ của ông ta, cũng có thể hủy con cái của ông ta.
Bà ấy ở trên trời nếu có linh, nhất định không cách nào nhắm mắt.”
Tê Diệu há to miệng, cuối cùng vẫn một câu không nói.
Sự tình cô bỏ ra năm triệu, mẹ Tê hoàn toàn không thèm để ý, sợi dây chuyền kia cũng cho Tê Diệu lưu giữ.
Chỉ là mẹ Tê căn dặn Tê Diệu, tuyệt đối không nên đem sợi dây chuyền này mang ra ngoài, miễn cho chọc người thị phi.
Loại di vật này vốn xử lý không tốt, bán cũng không có khả năng bán đi, chỉ có thể coi như đồ vô dụng dùng mấy triệu mua về, ném trong nhà phủ bụi.
Sau khi Tê Diệu nói chúc ngủ ngon, trở lại gian phòng phòng ngủ đóng cửa lại, chuyện lạ hiếm có là trịnh trọng đem dây chuyền bày ở trong ngăn kéo.
Cô nằm ở trên giường, không khỏi cảm thấy an tâm.
Không phải là bởi vì có di vật của mẹ ở cùng, mà là đột nhiên cảm giác được hết thảy đều không còn lạ lẫm.
Tê Diệu lẳng lặng mà nằm ở trên giường, vểnh chân nhỏ lên, cho đến khi cô ngủ, Tê Vọng cũng chưa trả lời lại tin nhắn của cô.
Giống như là đã đem sự tình phát sinh trên buổi bán đấu giá lãng quên.
Tê Diệu không hề nghĩ nhiều.
Dù sao, cô cũng đoán không ra tâm tư chân chính của Tê Vọng.
* * *
Chuyện Tê Vọng làm ở buổi đấu giá từ thiện, để cha Sở vô cùng xác định Tê Vọng đúng là quan tâm Sở Du Du.
Trong lòng ông ta coi kế hoạch lớn để Tê Vọng làm con rể giống như muốn thành công một nửa, ngay cả nhìn tới dáng vẻ của Sở Du Du đều thuận mắt rất nhiều.
Trái lại chính là Sở Giảo Giảo.
Những ngày gần đây, chị ta bị giam ở Sở gia không cách nào ra ngoài, trơ mắt nhìn Sở Du Du được cha Sở mang đi ra ngoài tham gia yến hội, còn nghe nói tai tiếng liên quan tới Tê Vọng, Trình Lịch.
Sở Giảo Giảo nghe được lời đồn mặt không thay đổi ngồi ở phòng ăn uống trà chiều.
Chị ta đưa mắt nhìn Sở Du Du xuân phong đắc ý* ăn mặc trang điểm lộng lẫy đi qua bên người chị ta.
(XUÂN PHONG ĐẮC Ý 春風得意 chỉ đi thi được đậu đạt, gặt hái được công danh)
Sở Giảo Giảo khóe môi ngậm lấy một tia mỉm cười, không nhanh không chậm nói ra: “Thật sự cho rằng Tê Vọng thích cô hay sao?”.