Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 65





“Đi ăn cơm đi.”
 
“À… hả?”
 
Tê Vọng đánh gãy giải thích của cô, giữ chặt cánh tay của cô, từ tốn nói: “Tôi nhớ được có một tiệm bán lẩu ăn rất ngon.”
 
Thời tiết gió lạnh thổi mạnh, nếu lại có thêm mưa xuống, đi ăn lẩu càng không thể tốt hơn, đề nghị của Tê Vọng quả thực nói trúng tim đen của cô.

Tê Diệu ngẩn người, không nghĩ tới Tê Vọng thế mà cũng sẽ có đề nghị như vậy.

Ở trong trí nhớ của cô, Tê Vọng vĩnh viễn là một bộ dáng phong độ ưu nhã nhẹ nhàng thong dong, cùng loại chuyện ăn nồi lẩu xiên xiên này có vẻ như là chẳng dính dáng gì với nhau.
 
Tê Diệu đi dọc theo bậc thang một đường đi xuống theo anh.
 
Lòng hiếu kỳ làm cô ngo ngoe rục rịch: “Anh sẽ ăn xiên que sao?”
 
“…”
 
“Sẽ uống bia sao? Cái kiểu vừa ăn ớt ma cay vừa uống á.”
 
“…”
 
“Ăn qua quán ven đường rồi sao? Mấy cái quán toàn ruồi bọ bay vo ve đó đó?”
 
“…”
 

Đối mặt Tê Diệu khó có được líu lo không ngừng hỏi ‘Một ngàn câu hỏi có sao’, Tê Vọng lựa chọn để lại cho cô một cái bóng lưng trầm mặc, ý đồ để cho cô dừng hành vi không có chút ý nghĩa nào này lại, thế cho nên anh quên rằng mình vẫn luôn dắt lấy cánh tay của Tê Diệu không có buông ra.
 
Tê Diệu giống như phát hiện đại lục mới.

Dựa theo tưởng tượng của cô, sở thích của Tê Vọng có thể sẽ giống như mấy ông già cứng nhắc ngày xưa, ví dụ như trong nhà mở CD, bưng cà phê Du Du mà uống.
 
Không ngờ rằng, anh thế nhưng cũng có hai gương mặt như vậy.
 
Đơn phương dò hỏi cho đến khi tới tiệm lẩu, Tê Diệu ngửi được cỗ hương vị tê cay nồng đậm tươi mới từ hương liệu của nồi lẩu, rốt cục ngừng miệng.

Cô nuốt yết hầu khô khốc một cái, đầu lưỡi bài tiết ra nước bọt, để bụng của cô lại bắt đầu ùng ục ùng ục kêu lên.
 
Trước kia cô là không cay không vui, thường xuyên đi theo Trình Lịch Punk dưỡng sinh*, một bên vừa uống trà cẩu kỷ[1] vừa ăn xiên que, hiện tại đi cùng Tê Vọng lại là một phen thể nghiệm khác.
 
(Tui nghĩ cũng giống loại ‘AEROBIC dưỡng sinh’ ấy)
 
Giờ phút này chẳng qua mới giữa trưa, trong tiệm vừa mở cửa không lâu, trống vắng không có bao nhiêu người ngồi.

Tê Vọng như ‘ngựa quen đường cũ’ mang cô tới một cái góc ngồi xuống, đem thực đơn đưa cho Tê Diệu.
 
“Gọi món ăn đi.”
 
Tiệm này bán nồi lẩu xiên que, tự nhiên không thể thiếu thịt bò, heo hay ruột vịt, điều phấn* linh tinh.

Tê Diệu rất lâu không ăn, nhìn mỗi một loại đồ ăn đều trông mà thèm đến muốn mạng, không cảm thấy có gì không ổn liền chọn một đống.

Cô đem thực đơn đưa cho Tê Vọng, Tê Vọng lại tăng thêm một phần đồ vật, đem rượu Quế Hoa[2] của cô gạch bỏ, đổi thành sữa đậu nành.
 
“Sữa đậu nành cùng nước ô mai của tiệm này đều là hàng đầu.

Cô uống đậu nành đi.”
 
Tê Diệu giận mà không dám nói gì, buồn bực uống một ngụm sữa đậu nành để trong bình, con mắt đột nhiên sáng lên.

Cảm giác lạnh buốt hòa lẫn với một cỗ đậu nành tinh khiết và thơm nồng, thế nhưng lại dễ uống cực kỳ.

Cô ừng ực ừng ực uống hết nửa bình, bị Tê Vọng ngăn lại.
 
“Ăn chút bánh dày đường đỏ[4] lót dạ đi, sáng sớm cô chưa ăn gì.”
 
“À, được.”
 
Tê Diệu nghe lời liền buông xuống ống hút, dùng đũa kẹp bánh dày đường đỏ.

Cảm giác tầng ngoài xốp giòn tầng trong mềm mại xen lẫn đường đỏ ngọt ngọt, càng ăn càng thấy ngon.


Sau khi đợi cho đồ ăn trong nồi lẩu đầy đủ, cô đã đã ăn xong nửa đĩa.

Lúc này Tê Diệu mới hậu tri hậu giác** ý thức được, tướng ăn có chút thiếu nhã nhặn của mình bị Tê Vọng nhìn sạch sẽ.
 
(“Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm)
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tê Vọng hỏi: “Ăn đồ chấm thế nào?”
 
Tê Diệu nghĩ nghĩ, lúc này lại giả bộ làm một ‘hoa sen nhỏ’ ăn kiêng, có phải là có chút không còn kịp rồi hay không.

Cô dứt khoát ‘vò đã mẻ không sợ nứt*’ mà nói: “Một phần đĩa dầu ăn, lại làm một phần tương vừng, gia vị thêm rau thơm hành thái.”
 
[‘vò đã mẻ không sợ nứt’ (phá đoạn tử phá suất): Không cần gìn giữ nữa, chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, mặc cho nó tiếp tục thôi.

-nguồn gg]
 
Nhìn qua bộ dáng khuôn mặt nhỏ xinh ửng ửng đỏ của cô, Tê Vọng hơi hơi nhếch lên môi: “Được, tôi đi lấy.”
 
Nồi nước lẩu bò cay nồng nóng rát quay cuồng, đồ ăn được để xuống tận đáy, dính vào nước ớt sa tế đỏ tươi, người nhìn thấy liền không ngăn được nuốt nước bọt.

Hai người vô cùng hài hòa ăn xong nồi lẩu, tự nhiên giống như ăn cơm ở trong nhà.
 
Tê Diệu cay đến hốc mắt phiếm hồng, hít hà không ngừng, lại uống ừng ực ừng ực hết một bình đậu nành.

Còn không ăn được bao nhiêu, cô cũng đã có bảy tám phần no rồi.
 
Ăn ăn, lời nói mở ra một cách tự nhiên.
 
Tê Vọng nói: “Sở..

Cô gái kia, tới tìm tôi.”
 
Tê Diệu đầu tiên là sững sờ, mới phản ứng được: “Nàng ta tìm anh làm cái gì?”

 
“Nàng ta không muốn bị liên hôn.”
 
“Nhưng mà vì sao nàng ta lại tìm anh?” Tê Diệu có chút nghi hoặc mà lẩm bẩm.

Vẻn vẹn bởi vì thích Tê Vọng, liền có thể yên lòng đi làm những sự tình này sao? Nàng ta liền không sợ Tê Vọng sẽ hố nàng ta hay sao? Cô nàng này làm việc thật sự là quá qua loa, may mắn Tê Vọng là người chính nhân quân tử chân chính.
 
“Vậy anh có đáp ứng nàng ta hay không?”
 
Tê Diệu hỏi ra vấn đề, liền có đáp án.

Lấy tính cách không thích xen vào việc của người khác của Tê Vọng, khẳng định là sẽ không để ý tới.

Anh nói chuyện này với Tê Diệu, hẳn là muốn đem sự tình thông báo một chút mà thôi.
 
Vượt quá dự kiến của Tê Diệu, Tê Vọng nói: “Đáp ứng rồi.”
 
Chẳng qua là sau khi xác định thân phận của Tê Diệu.
 
Tê Diệu có chút ngoài ý muốn: “Anh vì cái gì?”
 
Bị ánh mắt có vẻ hơi kinh ngạc của cô nhìn chằm chằm, Tê Vọng giơ đũa trầm mặc một lát.

 
Anh gắp lên một khối thịt bò đặt ở trong chén của cô, chuyển chủ đề: “Ăn đi.”.