Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 39





Sự thực là, không có đường sống nếu cự tuyệt.
 
Sáng sớm hôm sau, cha Tê mẹ Tê phấn chấn tinh thần gõ gõ cửa gọi Tê Diệu rời giường.

Tê Diệu đã thành thói quen sinh hoạt cá muối* ngủ một giấc là nửa buổi sáng, bên tai vang lên thanh âm thùng thùng gõ cửa, làm cho cô bực bội không thôi.

Cô trở mình, liền nghe được tiếng mẹ Tê cách lấy cánh cửa gọi: “Hoắc Ngu tới đây rồi, cậu ấy nói nếu con không rời giường, cậu ấy liền tới gọi con dậy.”
 
(Cá muối – 咸鱼: những người lười nhác, không ước mơ, không lý tưởng.)
 
Tê Diệu: “!”
 
Năm phút sau.
 
Tê Diệu toàn thân mặc chỉnh tề trên tóc cài kẹp tóc sao biển nhỏ ba một tiếng mở cửa, mặt không biểu tình đi đến nhà ăn.

Quả nhiên như mẹ Tê nói, Hoắc Ngu hồi lâu không gặp ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi đũa nhỏ dài kẹp lấy thang bao thủy tinh, đưa vào miệng, nhất cử nhất động ưu nhã thong dong.
 
Tê Diệu ngồi vị trí đối diện hắn, bắt đầu ăn cơm.
 
Mẹ Tê cười tủm tỉm nói: “Diệu Diệu, ngoan, phải gọi ca ca.”
 
“Không muốn.”
 

Bàn tay mềm mại của Tê Diệu nắm chặt cái thìa, thong thả khuấy một bát cháo ngọt.

Thanh âm trả lời của cô dứt dứt khoát khoát, trong trẻo ngọt ngào: “Ca ca của con chỉ có một mình Tê Vọng.”
 
Muốn để cô gọi Hoắc Ngu là ca ca, hoàn toàn là chuyện không có khả năng.
 
Hoắc Ngu ngồi ở bàn đối diện nghe vậy, khẽ cười một tiếng.

Kiểu cười này là thói quen hay làm của hắn, không có trào phúng, vẻn vẹn chỉ là biểu thị hắn nghe được, cũng cho ra một cái thái độ trả lời mơ hồ.
 
Tê Diệu rõ ràng hắn không thèm để ý những chuyện này.
 
Hai người vô cùng đơn giản ăn điểm tâm, cha Tê mẹ Tê một đường đưa mắt nhìn Tê Diệu ngồi ở hàng sau, đem cặp sách thả ở trên chỗ ngồi, lúc này mới lưu luyến không rời cùng cô phất tay tạm biệt.

Hai người già rưng rưng nước mắt, giống như là Tê Diệu muốn đi tham quân đánh trận một đi không trở lại, Tê Diệu vừa buồn cười lại là cảm thấy một trận ấm áp.
 
Cô sống qua loa hơn hai mươi năm, chẳng qua chỉ ở trong thời gian một tháng ngắn ngủi mới cảm nhận được sự yêu thương mà Sở gia chưa hề cho được.

Cô nhìn qua cha Tê mẹ Tê, đáy lòng dâng lên tình cảm lưu luyến không buông.
 
Hoắc Ngu thắt chặt dây an toàn, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nói: “Đi thôi.”
 
“Được.” Tê Diệu hướng phía ngoài cửa sổ xe phất tay từ biệt cha mẹ.

Còn không có tách ra, cũng đã cảm nhận được phiền muộn chia lìa.
 
Cửa sổ xe đóng hơn phân nửa, mấy cơn gió chui qua khung cửa sổ xe thổi ở trên mặt, ánh nắng ấm áp đến dường như muốn làm người ta sinh ra cảm hoá.

Tê Diệu không khỏi có chút híp mắt lại.
 
Hoắc Ngu yên tĩnh lái xe, Tê Diệu yên tĩnh ngồi ở hàng sau, hai người giống như hai thế giới không liên quan tới nhau.
 
Lúc này, Tê Diệu đột nhiên hỏi: “Ca ca tôi đến cùng thế nào vậy?”
 
Hoắc Ngu nói: “Bận rộn công việc.”
 
“Anh không cần gạt tôi.

Tôi biết anh ấy khẳng định gặp vấn đề.”
 
Hoắc Ngu tay khoác lên trên tay lái, nghe vậy đầu ngón tay gõ gõ, biểu lộ mang theo vài phần hững hờ: “Không bằng chúng ta trước thảo luận một chút, tiểu cô nương* Tê gia làm sao lại giả bệnh gạt người vậy?”
 
(Đối với nữ trẻ tuổi: Được Gọi: cô nương hoặc tiểu thư [đối với con nhà giàu có danh tiếng] => “tiểu cô nương” là cô tiểu thư nhỏ.)
 

Tê Diệu bị nghẹn đến dừng một chút, sau một lúc lâu, cô mới nói nói: “Là do anh muốn cản tôi.”
 
“Em ngày ấy, ra ngoài là muốn đi gặp Trình Lịch đi.”
 
“...”
 
Tê Diệu căng thẳng trong lòng.

Cô đã muốn Trình Lịch làm chuyện cẩn thận hơn, nhưng hiện tại hành động của bọn họ có nhiều hạn chế, bị phát hiện là không thể tránh được.

Hoắc Ngu là cái nhân tinh, Tê Diệu không hi vọng hắn đem bia ngắm đặt ở trên người cô.
 
Cô quay kiếng xe xuống, lời nói ở trong tiếng gió mơ hồ không rõ: “Mặc kệ chuyện của anh.”
 
Hoắc Ngu từ chối cho ý kiến.
 
Đèn đỏ dừng ở trước vằn, tiếng gió gào thét dần dần tiêu tan.

Tóc dài của Tê Diệu bị thổi làm có chút tán loạn, cô vuốt vuốt tóc, có chút không kiên nhẫn mà nhìn phía trước.

Không biết là đường đến trường học xa hay là thời gian quá mức dài dằng dặc, tại sao lâu như thế cũng chưa tới.
 
Chuông điện thoại di động của Hoắc Ngu bỗng nhiên vang lên, là tiếng chuông mặc định của điện thoại.

Lực chú ý của Tê Diệu bị hấp dẫn bởi điện thoại di động của hắn, phía trên rõ ràng viết tên Sở Giảo Giảo.
 
Sau đó, cô nhìn thấy Hoắc Ngu cúp điện thoại.
 
Tê Diệu sững sờ: “Vì sao không tiếp vậy?”
 
Hoắc Ngu: “Bận bịu.”

 
“...”
 
Thái độ của hắn nói rõ, không chỉ có không thèm để ý Sở Giảo Giảo, còn lười nhác kiếm cớ qua loa với Tê Diệu.

Tê Diệu trơ mắt nhìn hắn đưa di động đặt ở vị trí ban đầu, đối phương yên lặng, vô cùng thức thời không còn gọi điện tới cuộc thứ hai.
 
Tê Diệu cho rằng, Hoắc Ngu hoặc nhiều hoặc ít cũng ưa thích Sở Giảo Giảo.
 
“Không nên suy nghĩ bậy bạ, tiểu cô nương.”
 
Vừa nói, Tê Diệu bỗng nhiên ý thức được Hoắc Ngu thông qua kính chiếu hậu đang nhìn cô.

Hắn tỉ mỉ nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô, đột nhiên kéo lên một tia đường cong: “Em để cho anh nghĩ đến một người.”
 
Tê Diệu giả bộ dường như nghe không hiểu hỏi: “Ai vậy?”
 
Đèn đỏ chuyển đèn xanh, đằng sau xe tích tích vang tiếng còi, lúc này Hoắc Ngu mới thu tầm mắt lại, vừa lái xe, biểu lộ như có điều suy nghĩ: “Xem như là, người quen.”
 
Tê Diệu nghĩ, thì ra liên quan tới cô trong suy nghĩ của Hoắc Ngu đánh giá là “Người quen”.

Bọn họ sao có thể tính người quen chứ, đã nói cộng lại không vượt qua hơn số ngón tay trên hai bàn tay, bọn họ hẳn là người quen xa lạ nhất trên thế giới nhất.
 
Hai người đến tận đây không nói gì nữa..