Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 103





Một câu bừng tỉnh khách khứa đang ngồi, không biết là ai bắt đầu trước, tiếng vỗ tay bốp bốp bốp bốp vang lên, tiếp theo, giống như tia nước nhỏ tụ hợp vào biển lớn, tiếng vỗ tay che trời lấp đất ép qua thanh âm của tất cả mọi người, bọn họ không biết nguyên nhân thực sự ở trong đó, nhưng chỉ sợ qua đêm nay, ai cũng sẽ không quên một màn phong thái kinh diễm của bóng dáng váy đỏ kia, càng sẽ bị đám người say sưa đàm luận nói chuyện hồi lâu.
 
Tê Diệu chớp chớp mắt, gần như muốn giấu đi những giọt nước nơi vành mắt.

Cô tiếp nhận ly rượu từ tay Bass đang biểu tình sững sờ đưa qua, đem một nửa rượu vang đỏ còn thừa một hơi uống cạn sạch.
 
Cô ngửa đầu, cái cổ tuyết trắng thon dài tinh tế, xương hàm dưới xinh đẹp tinh xảo, mấy tên khách nam trẻ tuổi thấy mà mắt choáng váng.
 
Hoắc Ngu đứng ở cách đó không xa nhìn một màn này, con mắt nhìn chằm chằm về vị trí của Tê Diệu không chớp mắt.
 
Dưới đài bắt đầu vang lên tiếng đàm luận, đại đa số chủ đề mọi người ở đây bàn tán đều dồn dập tập trung ở trên người Tê Diệu, thậm chí có người trong bọn họ suy đoán, cha Sở sắp dựa vào diễn tấu ngày hôm nay của Tê Diệu, thu hoạch được càng nhiều lợi ích.
 
Lần này vừa lúc rất tốt, trừ Sở Giảo Giảo, con gái thứ hai cũng hào quang rực rỡ, nếu bọn họ là cha Sở, sợ là muốn xuân phong đắc ý.
 

Nhưng mà, người trong cuộc cũng không có cao hứng giống trong tưởng tượng của bọn họ như thế.
 
Nhất là Sở Giảo Giảo, sắc mặt khó xử đến không cách nào che giấu, hai cánh tay chăm chú nắm cùng một chỗ.

Tê Diệu vừa xuống đài, động tác của chị ta cực nhanh đi lên trước, gương mặt đọng lại nụ cười cứng ngắc, cắn răng nghiến lợi lấy thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được thấp giọng hỏi ra: "Là cô?"
 
Vốn ngày hôm nay phải là ngày chị ta cực nổi bật, còn muốn ngay trước mặt Hoắc Ngu tuyên bố vị hôn phu mới của chị ta, thế nhưng hết thảy đều bị Sở Du Du làm hư!
 
Nếu không phải còn sót lại lấy mấy phần lý trí không muốn làm trò ngay trước mặt mọi người, chị ta thật muốn vung lên một cái bạt tai!
 
Tê Diệu đem ly rượu trống rỗng giao cho người phục vụ đang ngơ ngác nhìn cô ở bên cạnh, khóe môi có chút câu lên, dùng thần sắc châm chọc mà cô quen thuộc liếc qua Sở Giảo Giảo một cái, cũng không quay đầu lại quay người rời đi.
 
Tê Diệu đi đến nơi nào, khách khứa hai bên chỗ cô đi ngang qua đều đang nhìn cô.
 
Sống lưng của cô thẳng tắp, dáng vẻ ưu nhã hào phóng, chậm rãi đi đến bên cạnh tháp Champagne, cầm lên một ly rượu, khẽ nhấp một cái, cảm thụ được sự lạnh buốt của rượu lăn lộn nơi đầu lưỡi.

Cô đã có mấy phần men say, con mắt xinh đẹp hòa hợp sắc thái mê người.
 
Một người nam giới trẻ tuổi anh tuấn đi lên trước, phong độ thân sĩ mà nói: "Đừng uống quá nhiều, muốn đi ra ngoài cho tỉnh rượu hay không?"
 
Tê Diệu liếc mắt nhìn anh ta.
 
"Không cần."
 
"Rất xin lỗi, tôi hỏi có chút lỗ mãng.

Tiếng đàn của cô thật sự là quá mức mỹ diệu, thật không thể tin được lại có thiên tài còn giấu bên trong đám người như thế.


Đúng rồi, giới thiệu về tôi một chút, tôi.."
 
Sau lưng đột nhiên có mấy người hít một hơi khí lạnh, chung quanh trong nháy mắt an tĩnh lại.
 
Tâm tình của Tê Diệu vào giờ khắc này cực kém, còn chưa tỉnh táo lại từ trong hồi ức ác mộng ngày cũ, may mắn thời gian dài khống chế tính tình, không để cho cô dễ dàng nổi giận giống như trước kia.

Cô đang nghĩ ngợi muốn tìm một cái lý do như thế nào làm cho đối phương biết khó mà lui, lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm thanh lãnh.
 
"Đừng uống nữa."
 
Tê Diệu: "!"
 
Cô ngạc nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy được người không thể quen thuộc hơn nữa đứng phía sau.

Anh mặc một thân âu phục màu xám bạc, nơ đánh sọc, cúc áo được cẩn thận cài đến vị trí tận cổ, vô cùng lạnh lùng cấm dục.

Trên sóng mũi cao đỡ lấy mắt kính viền vàng, cách mắt kính, tròng mắt màu đen hẹp dài của anh nhìn chăm chú Tê Diệu, là tâm tình rất phức tạp chưa bao giờ có.

 
Con trai trưởng Tê gia, con gái thứ Sở gia, hai người đứng ở nơi đó cũng đủ để bổ não ra rất nhiều câu chuyện xưa.
 
Tiếng nghị luận liên quan tới Tê Diệu càng tăng lên nhiều hơn.
 
Trong nháy mắt Tê Diệu nhìn thấy anh, là có chút khẩn trương.

Cô luôn cảm giác Tê Vọng muốn nói cái gì, lại sợ anh sẽ nói cái gì đó, giờ phút này cô có chút chóng mặt, không nghĩ ra được nên tiếp lời như thế nào.

Ngay lúc Tê Vọng chuẩn bị mở miệng, phía sau anh vang lên thanh âm của Hoắc Ngu.
 
"Tê Vọng." Thế nhưng là Hoắc Ngu.
 
Hoắc Ngu xuất hiện, nhóm quần chúng ăn dưa thảo luận không khỏi kịch liệt hơn..