Nữ Chính Là Thê Tử Tôi

Chương 34: Muốn gặp thêm một chút




Đang đau đầu về mối quan hệ giữa Trịnh Lãng và Lâm Nhạc thì cô bỗng bắt gặp Lâm Phong cùng Hạ Minh Nguyệt đang nói gì đó với nhau từ xa khiến cô nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết. Không biết từ bao giờ, trong lòng cô bỗng dâng lên những cảm xúc khó chịu. Cô liền khẩn trương tiến lại gần họ thì cuộc nói chuyện của họ vừa hay kết thúc. Nhận thấy cô, đang đi tới chỗ mình, Lâm Phong cất tiếng chào hỏi rồi cũng đi về phòng mình. Lúc này trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn lại mỗi cô và Hạ Minh Nguyệt.

Từ sau chuyện của Lâm Nhạc thì từ đó đến giờ, hai người rất ít khi gặp nhau, khi nhìn thấy người mà mình luôn trông ngóng gặp thì Hạ Minh Nguyệt không giấu được cảm xúc vui mừng, khẩn trương tiến lại gần cô.

“Sao chàng lại ở đây?”.

“Tại sao ta không được ở đây?”. Cô lạnh lùng đáp lại
“Ý thϊếp không phải…”.

Nhìn thấy bộ dạng của nàng bị cô làm cho buồn bã như vậy khiến cô không đành lòng mà ôm chặt lấy nàng dỗ dành.

“Sau khi nghe đám người hầu báo Trịnh Lãng đột nhiên chạy đi đâu mất nên ta cùng với họ đi tìm hắn, rồi bắt gặp hắn ở đây……”.

Sau khi nghe cô kể hết mọi chuyện Hạ Minh Nguyệt thì cũng lờ mờ nhận ra mối quan hệ không bình thường của Lâm Nhạc và Trịnh Lãng. Tuy chưa gặp Trịnh Lãng bao giờ nên chưa biết tính cách hắn ra sao, nhưng dựa vào cách cư xử của Lâm Nhạc qua lời Lâm Chi kể thì cũng đã đủ để nàng đoán ra rằng trước kia hai người đã từng có mối quan hệ tình cảm sâu sắc. Vì nàng biết rất rõ Lâm Nhạc, để khiến một người lí trí như Lâm Nhạc phải cư xử như vậy thì chắc chắn Trịnh Lãng phải có tác động rất lớn đến tinh thần của nàng ta.
Một lát sau, khi thấy tâm trạng của nàng tươi tắn trở lại cô mới an tâm, rời khỏi cái ôm, chuẩn bị đi đến thư phòng, tiếp tục công việc của mình, thì bị một bàn tay nhỏ nhắn, níu lấy một góc áo.

“Chàng phải giải quyết công việc rất gấp sao?”.

“Đúng vậy”. Cô chỉ nghĩ đó là một lời hỏi han bình thường nên không do dự mà đáp lại

Nghe được câu trả lời của cô, nàng vội buông góc áo đó ra, trong lòng có chút buồn bã nhưng cố kìm nén cảm xúc vì không muốn cô phải vì mình mà làm chậm trễ công việc. Nhìn theo bóng lưng của cô, nàng không khỏi cảm thấy cô đơn. Nàng còn muốn gặp mặt cô thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, những mong muốn đó cứ thế lớn dần làm nàng càng lúc càng cảm thấy khó chịu.

Lúc này đã qua nửa đêm, Lâm Chi vẫn đang hăng say làm việc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi”. Cô bình thản đáp

“Phu quân, thϊếp có mang một ít canh gà đến cho chàng đây”.

“Nàng thật chu đáo, đúng lúc ta đang đói”.

Nghe được những lời đó khiến nội tâm Hạ Minh Nguyệt dâng lên cảm giác vui mừng. Chưa kịp để nàng đáp lại thì cô tiếp tục lên tiếng.

“Trời cũng đã khuya rồi, nàng mau về phòng nghỉ ngơi đi”. Cô nói với ánh mắt đầy quan tâm

Tuy vậy nhưng câu nói đó của cô không khiến nàng cảm thấy vui chút nào mà làm nàng cảm thấy thất vọng. Nàng vốn là cố ý đến đây để gặp mặt cô, những tưởng có thể ở lại được một chút nhìn ngắm cô ăn hết bát canh đó nhưng không ngờ nàng vừa mới đặt bát canh xuống thì đã bị cô đuổi khỏi phòng rồi. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy ủy khuất, nàng lê tấm thân của mình từng bước chậm chạp hướng về phía cánh cửa.
“Ta có chút mỏi vai”. Cô vội cầm lấy cánh tay nàng níu lại, vì cô cũng giống như nàng vậy, rất muốn gặp đối phương thêm một chút nữa.

Thấy hành động trước mắt của cô khiến nàng cảm thấy vui sướng, trên khuôn mặt không giấu khỏi nụ cười đối với cô.

“Vậy để thϊếp bóp vai cho chàng”.