“Thiếu gia! Thiếu gia!!” Nha hoàn gọi cô vì thấy cô im lặng một hồi lâu mà không nói gì nên có chút lo lắng
Sau khi nghe được tiếng nha hoàn, khiến cô có chút giật mình đáp lại:
“Ngươi còn có chuyện gì muốn nói với ta nữa sao?”
“Không còn chuyện gì nữa thưa thiếu gia, Nêú không có chuyện gì nữa nô tì để bát thuốc ở đây, nô tì đi ra ngoài chuẩn bị nước tắm cho người đây ạ”. Nha hoàn vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt bát thuốc lên bàn rồi rời đi.
Một lát sau, nha hoàn kia chuẩn bị nước tắm xong, từ ngoài cửa phòng cô vang vọng tiếng nói:
“Thiếu gia, nước đã chuẩn bị xong rồi ạ”.
“Ta ra liền đây”. Cô đáp lại một cách nhanh chóng
Rất nhanh cô đã đến phòng tắm, cô cảm thấy một loại cảm giác thoải mái đặc biệt mà chính cô cũng không thể nào lí giải được. Cô quay sang nhìn nha hoàn kia:
“Ta tự tắm được, ngươi ra ngoài cửa đợi ta”.
Dù sao cô cũng không phải là Lâm Chi thật, không quen với việc người khác hầu mình tắm. Nghĩ đến việc đó thôi đã khiến cô không khỏi ngại ngùng.
“Vâng, thưa thiếu gia”.
Cô từ từ cởi lớp áo ngoài của mình ra, bỗng cô nghe có tiếng động lạ phát ra phía sau lưng mình khiến cô giật mình. Cô nhanh chóng mặc lại chiếc áo ngoài còn đang cởi dở, quay ra đằng sau nhìn. Cảnh tưởng trước mắt khiến cô không khỏi trầm trồ tán thưởng. Một mỹ nhân đang rụt rè tiến đến gần cô. Nàng có mái tóc đen nhánh, mượt mà, dài đến thắt lưng phảng phất hương thơm nhẹ nhàng. Đôi lông mày lá liễu, sóng mũi thẳng tắp cùng với đôi mắt ngại ngùng kia khiến nàng trông vô cùng đáng yêu. Cô không nhịn được, vô thức lấy tay chạm vào tóc nàng, cúi đầu ngửi mùi hương nhẹ nhàng đó đang phảng phất ra từ mái tóc. Nàng vẫn để im, mặc cho cô muốn làm gì thì làm, đôi má cùng đôi tai của nàng phút chốc trở nên ửng hồng. Nàng cúi gằm mặt xuống đất che đi sự ngại ngùng của mình trong lòng dâng lên chút cảm giác rộn ràng.
Như lấy lại được ý thức, cô vội lùi ra phía sau, thu lại những động tác đó. Cô xấu hổ đối diện với người con gái phía trước mặt mình mở lời:
“ Xin lỗi cô nương, ta thật thất lễ, mong cô nương tha lỗi cho hành động vừa rồi của ta”.
Nàng không nói gì, e thẹn nhìn cô với ánh mắt gợi lên một chút mất mát. Không khí xung quanh bỗng chợt tĩnh lặng một cách lạ thường, hai đôi mắt đối diện nhìn nhau không biết nói gì cũng không biết làm gì.
Mất một khoảng thời gian, cô đành lên tiếng để đánh tan đi bầu không khí trước mắt:
“Cô nương có thể cho ta biết cô tên là gì không? Tại sao cô lại ở đây?”
Ánh mắt của nàng vẫn không thay đổi hướng mắt nhìn cô đáp lại:
“Chúng ta chỉ vừa mới thành hôn tháng trước thôi mà mà chàng đã quên thϊếp rồi sao”.
Giọng điệu nàng lúc này bỗng trở nên ủy khuất, nói tiếp: “Cũng đúng thôi, từ lúc thành hôn tới bây giờ chàng còn chẳng nhìn mặt thϊếp lấy một lần”.
Nghe được những lời nói ấy khiến cô vô cùng áy náy mặc dù trước đó người gây ra việc này không phải là cô mà là Lâm Chi thật kia.
“Ta chỉ trêu nàng thôi. Ta biết nàng là Hạ Minh Nguyệt, là thê tử của ta mà”. Cô cười gượng đáp lại
“Mà sao nàng lại ở đây, nàng muốn đi tắm sao?. Nếu thế thì ta sẽ tắm sau vậy”.
Dứt lời, cô định tiến về phía cánh cửa thì một bàn tay mềm mại nắm lại cổ tay cô ngăn lại.
“Thϊếp thấy chàng bị bệnh suốt mấy ngày nay mới khỏi. Trong người chắc chắn vẫn còn mệt mỏi nên muốn vào đây hầu chàng tắm”.
Thấy cô vẫn không nói gì nàng ngập ngừng nói tiếp:
“Dù sao…ừm…dù sao chúng ta tuy chưa động phòng nhưng cũng là phu thê rồi”.
Nhìn sắc mặt cùng lời nói kia, chẳng lẽ nàng ta không biết cô là nữ nhân sao, một câu hỏi lớn đang hiện lên trong đầu cô. Chuyện này không hề có trong tiểu thuyết, hay là do cô đã vô tình xuyên vào cơ thể Lâm Chi nên mới xảy ra thay đổi như vậy. Cô phải tìm mẫu thân hỏi cho ra lẽ chuyện này. Cô hướng ánh mắt nhìn Hạ Minh Nguyệt, nàng ta ngượng đến chín cả mặt khiến cô cảm thấy có chút buồn cười không ngờ thê tử của mình lại chủ động như vậy.
“Mặc dù chúng ta đã thành phu thê rồi nhưng ta vẫn chưa quen với việc đó. Ta cũng biết nàng cũng chưa quen nên không cần gượng ép bản thân mình làm gì. Cứ từ từ làm quen, dù sao chúng ta vẫn còn một khoảng thời gian dài phía sau mà”. Cô tiến gần đến nàng, dịu dàng nói:
Nàng có chút thất vọng đáp lại: “Thϊếp hiểu rồi, thϊếp sẽ đi hầm canh cho chàng. Chàng phải nhớ ăn thì mới khỏe được”.
“Ta biết rồi, cảm ơn nàng”. Cô nở một nụ cười đáp lại
“Chàng không cần phải nói thế. Ta là.. là thê tử của chàng mà”. Nói xong, nàng ngượng ngùng bỏ đi.
Tim cô bỗng chốc có chút loạn nhịp khi nghe những lời nói đó từ thê tử mình. Ánh mắt cô hướng về phía nàng cho đến khi nàng rời khỏi căn phòng trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác hối hận. Không, đây chắc chắn là sự thương cảm cô dành cho nàng mà thôi, tuyệt đối không phải loại cảm xúc đó. Cô vội trấn tỉnh bản thân, cố gắng thoát ra những cảm xúc đó rồi tiếp tục nhưng việc còn đang dang dở.