Có lẽ vì đã biết bản thân đã bị phục kích, Lục Sắc Vi cùng Lục An đều hành động rất nhanh. Đầu tiên Lục Sắc Vi lấy cớ bị Hàn Thiên Dật từ chối, muốn giải toả tâm trạng, rủ hai anh em Lưu gia lên núi ngắm cảnh, sau đó một mẻ hốt gọn. Đám người Âu Tử Tuyết cũng canh đúng thời gian mà xông ra, lao tới cứu hai anh em này.
Khoảnh khắc Âu Tử Tuyết xuất hiện, Lục Sắc Vi và Lục An cùng lúc cong môi cười đắc ý. Lưới đã giăng sẵn, con mồi cũng đã vào, đã đến lúc thu lưới rồi.
Lúc đám người Âu Tử Tuyết lao đến cứu người liền phát hiện ra điều kì lạ. Người của Hắc Ưng bang không hề cản trở họ, đồng loạt lùi ra sau, nhanh chóng hình thành vòng vây. Thuộc hạ của Âu Tử Tuyết nhanh chóng cởi trói cho hai anh em Lưu gia, hai tên này dù sao cũng có sức chiến đấu nhất định, nếu cứ để không thì quá lãng phí rồi.
Tính thêm cả anh em Lưu gia, hiện tại ở đây có tất cả mười chín người, đứng tập trung lại một chỗ, bên ngoài chính là vòng vây của Hắc Ưng bang. Từ trong rừng đột nhiên túa ra một loạt người nữa, đi giữa đám người này là một thanh niên trẻ tuổi, đẹp đến mức yêu dị, so với đại mỹ nam như Diệp Thần cũng là một chín một mười. Sau lưng hắn là một thanh niên khác, tuổi tác cũng còn rất trẻ, ôm trong tay một thanh kiếm lớn, nét mặt lầm lì. Lục An trông thấy thanh niên đi đầu lập tức trở nên cung kính, cúi đầu nói:
-Thiếu gia.
Lục Sắc Vi dù không biết gì, nhưng thấy Lục An làm thế cũng làm theo, cúi đầu:
-Thiếu gia.
Thanh niên phất tay ý bảo đứng dậy, sau đó hướng ánh mắt đến chỗ đám người Âu Tử Tuyết, nhàn nhạt nói:
-Hoặc là đầu hàng, hoặc là chết?
Âu Tử Tuyết sắc mặt nghiêm trọng, khẽ nói với những người phía sau:
-Tìm cách phá vòng vây rồi rút lui. Tên này rất mạnh, hơn nữa chúng rất đông, đánh lâu không có lợi. Chỉ cần rút lui được thì coi như chúng ta đã thắng lợi rồi.
Tất cả đồng loạt gật đầu. Âu Tử Tuyết quan sát địa thế xung quanh, sau đó ra hiệu bắt đầu tấn công. Ngay lập tức, mười chín người lập tức lao lên, đánh về phía bên trái. Phía bên đó đã đặt sẵn trực thăng, chỉ cần đến được đó coi như an toàn.
Lục An chỉ huy đám người Hắc Ưng bang chống trả, ra sức siết chặt vòng vây. Nhưng Âu Tử Tuyết tấn công quá mức mãnh liệt, thân hình như quỷ mị liên tục thu gặt tính mạng. Diệp Thần, Hàn Thiên Dật, Lãnh Lăng và Tiêu Lãm sau khi trải qua huấn luyện đặc biệt của Nguyệt Băng thực lực đều có tiến bộ, tả đột hữu xung, hiệu suất giết chóc cũng rất khủng. Thanh niên yêu dị dường như có chút mất kiên nhẫn, liếc nhìn thanh niên phía sau.
-Huyết Viêm lên giúp một chút đi.
Thanh niên gọi Huyết Viêm gật đầu, hai mắt loé lên từng tia sắc lạnh, vung tay rút kiếm, lao tới tấn công. Mục tiêu của hắn, không ai khác chính là Âu Tử Tuyết. Theo như hắn quan sát nãy giờ, cô gái này chính là trung tâm của đoàn người. Chỉ cần hạ được cô ta, mọi chuyện coi như kết thúc.
Tốc độ của Huyết Viêm cực nhanh, thoắt cái đã ở trước mặt Âu Tử Tuyết, đại kiếm trong tay bổ thẳng xuống. Đồng tử Âu Tử Tuyết co rụt lên, hai thanh dao găm lập tức giơ lên nhằm cản lại một kiếm kinh người kia.
Xoạt!!!!
Mặc dù đã chặn lại được, nhưng Âu Tử Tuyết cũng bị đẩy lùi một đoạn dài. Một tên Hắc Ưng bang định đục nước béo cò, giương súng lên định bắn, nhưng đã bị Diệp Thần nhanh tay bắn hạ. Tiêu Lãm cũng nhanh chóng xuất hiện phía sau, yểm trợ cho Âu Tử Tuyết. Âu Tử Tuyết phát hiện ra tình thế bắt đầu không ổn, trong lòng lo lắng không thôi. Chỉ hi vọng Nguyệt Băng sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Cách đó mấy cây số, Nguyệt Băng đang cấp tốc lao tới. Vốn dĩ cô không định tham gia kế hoạch lần này, định để rèn luyện cho mấy tên đó một chút, nhưng không hiểu sao trong lòng cứ liên tục cảm thấy bất an, đành phải chạy tới. Hi vọng sẽ không có việc gì xảy ra.
Ở bên kia, Âu Tử Tuyết vẫn đang chiến đấu với Huyết Viêm một cách khốc liệt. Hai thanh dao găm sau vài lần va chạm đã có dấu hiệu đứt gãy. Sắc mặt cô trầm lại, nhanh chóng lùi ra sau kéo dãn khoảng cách. Tay phải giật mạnh sợi dây chuyền, ý nghĩ hơi tập trung, mặt dây chuyền lập tức biến lớn thành một lưỡi hái vừa tay. Huyết Viêm và thanh niên yêu dị vừa trông thấy lưỡi hái lập tức biến sắc. Thanh niên yêu dị hét lớn:
-Huyết Viêm, mau lùi lại!!!!
Nhưng tất cả đã trễ. Âu Tử Tuyết vung lưỡi hái chém về phía Huyết Viêm. Cô cảm thấy từ lúc xuất hiện tới giờ, A Liêm có vẻ rất hưng phấn, phát ra sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Một vầng sáng đỏ hình bán nguyệt bay ra đánh văng Huyết Viêm. Thanh niên yêu dị vô cùng hưng phấn, miệng liên tục lẩm bẩm:
-Tử Vong Huyết Liêm, đúng là Tử Vong Huyết Liêm. Chính là cô ta. Huyết Viêm, mau quay lại.
-Vâng, thiếu gia.
Thanh niên yêu dị liếm liếm đầu môi, cơ thể run lên vì hưng phấn. Là cô ta. Chỉ cần giết chết cô ta... Hắn chợt giơ tay, giữa lòng bàn tay có một vòng tròn pháp thuật màu máu sáng lên. Từ vòng tròn đó, một cây thương chầm chậm trồi lên, nằm gọn trong tay hắn. Cây thương khẽ rung lên mấy cái, sau đó phát ra huyết quang chói mắt.
Mọi việc diễn ra chỉ trong chớp mắt. Âu Tử Tuyết chỉ cảm thấy máu huyết sôi trào, một cảm giác kì lạ lan ra khắp cơ thể. Thanh niên kia bắt đầu hành động. Hắn siết chặt huyết thương trong tay, đạp mạnh một cái, cả người lập tức xuất hiện phía trên Âu Tử Tuyết, đâm thẳng xuống.
Một thương này thật sự quá nhanh, Âu Tử Tuyết thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thương kia đâm tới. Đúng lúc này, một người chợt xuất hiện, chặn ngay trước mặt Âu Tử Tuyết, không ai khác chính là Nguyệt Băng vừa hộc tốc chạy tới. Thanh niên vừa trông thấy Nguyệt Băng thì vô cùng hốt hoảng, một thương vốn dĩ sẽ đâm trúng Nguyệt Băng lập tức chuyển hướng lệch sáng trái, chỉ hơi sượt qua má một chút. Thanh niên nhìn Nguyệt Băng, hét lớn:
-Nguyệt Băng, em mau tránh ra cho anh.
-Không, em không tránh, em nhất định phải bảo vệ cô ấy. Huyết Ân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh lại làm như vậy? Khống chế cả Huyết tộc và Nguyệt tộc, còn đuổi giết thánh nữ. Cuối cùng thì anh muốn cái gì đây???