Lần luân hồi này, không hiểu sao thế gian không tua ngược sau khi Bạch Nhược Hoan chết, trái lại câu chuyện còn tiếp diễn.
Là một công dân gương mẫu luôn phấn đấu hết mình, tôi cố gắng phát triển bản thân, chăm chỉ khiến mình tiến hóa hành linh hồn của cả thành trì.
Nhìn bản đồ của mình ngày một rộng lớn, tôi rất hài lòng.
Đây là giang sơn mà trẫm gây dựng cho mình!
Sau khi sức mạnh của tôi bao trùm được toàn bộ hoàng cung, thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy nam chính.
Nam chính tồi tên là Lương Thành Từ, là hoàng đế của đất nước này. Kể từ sau khi Bạch Nhược Hoan chết, hắn chưa từng rời khỏi cung cấm.
Tôi đã từng hào hứng quan sát xem hắn có hối hận hay không, nhưng hắn chẳng hề tỏ ra một chút đau buồn nào. Trong cung điện và Ngự Thư Phòng cũng không có bất cứ đồ dùng nào mang dấu ấn của Bạch Nhược Hoan.
Hắn còn chẳng cả nhớ ngày giỗ của nàng ấy, phận tôi tớ cũng chưa từng nhiều lời nhắc nhở.
Cô gái bầu bạn với hắn mười năm chẳng để lại chút dấu vết. Cái chết của Bạch Nhược Hoan chỉ trừng phạt chính nàng ấy.
Không còn thú vị nên tôi chẳng buồn bận tâm hắn làm gì, tôi tiếp tục ra sức phấn đấu vì giang sơn của mình.
Nhưng công bằng mà nói, bỏ qua chuyện Lương Thanh Từ không sa vào tình yêu thì hắn là một hoàng đế liêm chính.
Hắn rất bận, ngày nào cũng xử lý biết bao nhiêu công việc, thường xuyên thức trắng đêm. Thái giám phải thúc giục rất nhiều lần hắn mới chịu chợp mắt một lúc.
Tiếc thay, dù hắn có bận rộn chính vụ đến mấy thì đất nước này không còn cứu vãn được nữa rồi. Nhà nước sụp đổ, nơi nơi đều là quân khởi nghĩa, một mình hắn không thể chặn được cơn sóng thần.
Ngày quân khởi nghĩa phá được cổng thành, Lương Thanh Từ bước lên Đạp Nguyệt Lâu - nơi cao nhất thành trì - để nhìn ngắm bờ cõi.
Hắn vô cùng bình tĩnh, cứ như thành trì bị tấn công không phải của hắn. Hắn không quan tâm cung nhân đã chạy trốn, hắn còn tự giải tán hầu cận.
Lầu cao khó nắm giữ hơn cung điện bình thường. Khéo thế nào, hôm nay tôi mới nắm trọn được Đạp Nguyệt Lâu, đang dừng ý thức ở đây để thưởng thức thành quả của mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy hắn ngồi trên lan can, tôi giật thót!
Đậu má! Không phải chứ?
Sao phu thê các người cứ hành hạ linh hồn tôi thế?
Trong truyện tình cảm thì sự nghiệp luôn được đề cao mà?
Giây phút hắn buông mình, tôi chẳng nghĩ được gì ngoài nhanh chóng duỗi tay kéo hắn trong vô thức.
Mỗi lần Bạch Nhược Hoan nhảy xuống, tôi đều kéo nàng ấy nhưng tiếc là lần nào cơ thể Bạch Nhược Hoan cũng xuyên qua bàn tay linh hồn của tôi rồi đập bịch xuống đất.
Nàng ấy không nhìn thấy nước mắt đầm đìa của tôi, cũng không nghe thấy tôi bực bội trách mắng nàng ấy.
Thế nhưng lần này tôi thành công rồi!
Tay của tôi được thực thể hóa đang cầm chặt cổ tay hắn.
Vẻ mặt hờ hững đợi cái chết của Lương Thanh Từ bị thay thế bởi thảng thốt.
Trước tiên hắn nhìn xuống bên dưới, sau đó nhìn lên trời, cuối cùng mới nhìn bàn tay bỗng nhiên mọc ra từ tường của Đạp Nguyệt Lâu.
Con ngươi hắn chấn động, hé miệng muốn nói gì đó. Ngày trước tôi làm hắn ngã gãy mất một cái răng cửa, nói câu nào lọt gió câu đó nên hắn cam chịu ngậm miệng không hé răng nửa lời.
Anh chàng này có tinh thần thép thật. Gặp chuyện ma quỷ đáng sợ thế này mà hắn chỉ khiếp đảm một giây rồi thôi, mặc kệ mình bị treo lơ lửng giữa không trung.
Gió lớn thổi người hắn đung đưa, tóc bay che kín mặt.
Lương Thanh Từ sầm mặt, trên mặt viết rõ bốn chữ "Để cho trẫm chết!"
Không được phép chết trước mặt tôi!
Tôi dồn hết sức bình sinh mới kéo hắn lên lầu.
Mặc dù tôi mắng hắn là cái đồ đểu cáng không lo cho tính mạng của Bạch Nhược Hoan, nhưng không có nghĩa là tôi cho phép thêm một người tự tử trước mặt tôi như vậy.
Một người sống sờ sờ chết trước mặt, cảm giác tận mắt chứng kiến khác hoàn toàn lúc xem trong phim.
Sau mỗi lần Bạch Nhược Hoan chết, tôi đều suy nghĩ miên man: Ông trời biến tôi thành linh hồn của thành trì này, phải chăng là muốn tôi kéo nàng ấy lại lúc nàng ấy tự tử?
Lần nào tôi cũng tin mình kéo được nàng ấy, nhưng không lần nào tôi thành công.
Vậy là tôi chuyển sang trách móc tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế. Ý thức của tôi dừng lại ở đâu, nàng ấy sẽ nhảy xuống ở chính chỗ đó, máu còn bắn lên người tôi nữa.
Tôi không điên tiết bởi vì tôi dễ tính!
Tôi vừa khóc vừa kéo Lương Thanh Từ đến nơi an toàn. Dù biết hắn không nghe thấy giọng nói của tôi, nhưng tôi vẫn không vừa khóc nức nở vừa mắng hắn té tát:
"Đồ ngu! Đừng nhảy lầu được không? Tôi dây phải cái gì mà người nào người nấy thi nhau chết trên người tôi thế này!"
"Hôm nay mà huynh chết trên người tôi, ngày mai tôi sẽ chiếm cứ phần mộ của huynh rồi nhảy disco ở đó, nghe rõ chưa hả?"
Lương Thanh Từ run tay. Hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng đi xuống dưới.
Hắn uống thuốc độc để chết.
Lúc chết vẫn bình tĩnh, có vẻ nhẹ nhõm vì được giải thoát.