Nữ Chính Đừng Tự Tử Nữa

Chương 12: Bạch Nhược Hoan tự tử




Tác giả: Hàn Tê | Dịch: Hạ Chí

Ngày tháng trôi qua thật mau.

Một ngày bình thường của Lương Thanh Từ: Bị bỏ thuốc độc và giải độc.

Một ngày bình thường của Bạch Nhược Hoan: Cản kiếm và dưỡng thương.

Một ngày bình thường của tôi: Mở mang bờ cõi và thỉnh thoảng cứu hai người bạn xui xẻo.

Mới đó mà đã mười năm.

Trong mười năm này, tôi dùng linh hồn thôn tính một phần ba lãnh thổ Lương quốc, tiến bộ vượt bậc so với kiếp trước. Việc nước thì được Lương Thanh Từ giải quyết.

Tôi ước hắn biến thành bộ máy xử lý chính vụ vĩnh cửu, hết mình vì non sông.

Lương Thanh Từ không có sở thích nào, trò tiêu khiển chỉ là sai người đi vơ vét bảo bối của các đạo sĩ để trao đổi tin tình báo của tôi, sau đó nhìn tôi hấp thụ bảo bối.

Ngày sức mạnh của tôi vượt ra khỏi hoàng thành, hắn nở nụ cười vui mừng giống người bình thường.

Ờm, là nụ cười khiến người ta cảm nhận được nắng ấm đấy. Mặc dù chỉ cười thoáng qua thôi.

Đúng thật là không ai kháng cực được niềm vui đến từ việc "nuôi con khôn lớn".

Bạch Nhược Hoan và Lương Thanh Từ vẫn tương kính như tân giống ba kiếp trước. Nàng ấy rất sợ Lương Thanh Từ, toàn tránh mặt hắn. Cùng với đó, Bạch Nhược Hoan cũng nhận ra ta không có hứng thú với con gái nên không còn nói những lời đường mật vượt quá giới hạn nữa.

Ánh mắt nàng ấy nhìn tôi luôn đong đầy dịu dàng lại cũng vô cùng kiềm chế, hỏi: "Yến Yến đến rồi à?"

Một năm trở lại đây, tôi dành thời gian quan tâm nàng ấy nhiều hơn, bởi rằng nàng ấy sẽ tự tử vào thời điểm này.

Bạch Nhược Hoan vui lắm, nàng ấy hẹn tôi đi chùa Bạch Mã: "Ta muốn dạo lại con đường ngợp hoa dạ hợp ấy với Yến Yến."

Lương Thanh Từ chau mày không đồng ý: "Dạo gần đây đừng xuất cung."

Dạo này hắn bận đến tối mắt tối mũi, gương mặt mệt nhoài nhìn tôi nói: "Em cũng cần chú ý an toàn. Bọn chúng bắt đầu nghi ngờ cô có sức mạnh quái đản nên đã chiêu mộ rất nhiều đạo sĩ."

Rõ ràng! Huynh nắm bắt tin tình báo dễ như vậy, không bị nghi ngờ mới lạ.



Tôi gật đầu, "Ta biết rồi."

Bạch Nhược Hoan đổi ý: "Sự an toàn của Yến Yến quan trọng hơn, hoa thì năm nào ngắm cũng được." Nàng ấy lo lắng dặn dò tôi: "Yến Yến nhớ phải hết sức chú ý nhé."

Tôi gật đầu, cũng dành thêm thời gian để ý Bạch Nhược Hoan.

Thế cục bất ổn, nàng ấy nguy hiểm hơn tôi nhiều.

Mười năm đủ để tôi coi nàng ấy là bạn thân.

*

Hôm nay, tôi đến đưa tin tình báo cho Lương Thanh Từ. Hắn nói đúng, thời gian gần đây Đoan Vương cầm đầu quân loạn có rất nhiều hành động, kinh thành chìm trong bầu không khí căng thẳng.

Suốt mười năm qua, Lương Thanh Từ cố gắng hết sức cải thiện đời sống của người dân, giảm thiểu các cuộc khởi nghĩa tự phát nhiều nhất có thể.

Thế nhưng các thế lực phản loạn có căn cơ vững chắc, hắn chỉ miễn cưỡng ngăn chặn được và duy trì thế cân bằng thôi.

Hắn do dự rất lâu mới cất lời: "Trần Yến Yến, nếu như..."

Đột nhiên, tôi nghe thấy hét rất to: "Yến Yến!"

Là tiếng của Bạch Nhược Hoan.

Tôi lập tức chạy đến nơi đó.

Cũng giống như bao lần trước, nàng ấy mặc váy trắng đứng trên tường thành.

Bạch Nhược Hoan hụt hẫng nói: "Tấm lòng của thiếp..." Nàng ấy chợt khựng lại, nhăn mặt như đang đấu tranh gì đó, hoảng hốt hỏi: "Yến Yến?". Truyện Mạt Thế

Thế nhưng cuối cùng, vế câu "...đã trao nhầm người" của nàng ấy vẫn vang vọng.

Tôi chưa bao giờ liều mạng chạy nhanh đến như vậy.

Một giây trước khi Bạch Nhược Hoan rơi xuống đất, tôi đã đón được nàng ấy vào lòng.

Đỡ kịp rồi! Tôi thở phào.



Bấy giờ Bạch Nhược Hoan mới tỉnh táo. Nàng ấy nở nụ cười thân thuộc, "Yến Yến, ta biết em sẽ đỡ được ta mà."

Nàng ấy thở hổn thển, "Từ thuở nhỏ, ta luôn nằm mơ thấy mình nhảy từ trên tường thành xuống. Tất cả mọi người đều lạnh lùng, thờ ơ. Duy chỉ có một cô nương khóc lóc chìa tay về phía ta và hét lên rằng "Cô đừng nhảy!"."

Hơi thở của nàng ấy yếu dần, đôi mắt mất dần tiêu cự. "Khoảnh khắc gặp được em, ta đã biết cô nương ấy chính là em, Yến Yến ạ."

"Ta vui lắm. Gặp được em là may mắn nhất đời ta."

"Em đỡ được ta rồi. Yến Yến, đừng khóc."

Bàn tay vuốt ve má tôi buông lơi.

Vô lý! Tôi đã đỡ được nàng ấy, cớ sao máu vẫn loang đỏ khắp mặt đất.

Nước mắt rơi xuống, hóa ra linh hồn cũng có nước mắt.

Tôi run rẩy đôi tay ôm Bạch Nhược Hoan, từ sụt sịt đến khóc nấc lên.

Chẳng hay Lương Thanh Từ đến từ lúc nào, hắn đưa khăn tay cho tôi, "Đừng khóc nữa. Hiện giờ em có thể biết điểm kỳ lạ ở Bạch Nhược Hoan."

Tôi hét lên với hắn: "Giờ này mà huynh còn để ý nàng ấy kỳ lạ ở đâu ư?"

Hắn mấp máy môi rồi lại thôi.

Một lát sau, thi thể của Bạch Nhược Hoan biến mất trước mắt mọi người.

Thi thể của nàng ấy trong lòng tôi biến thành các đốm sáng.

Vì là linh hồn của thành trì, tôi nhìn thấy các đốm sáng tập trung lại rồi bay lên. Tôi từng thấy cảnh này ở kiếp trước. Kiếp trước, chùm sáng sẽ hòa vào đất trời, nhưng kiếp này, chúng lại phản kháng, phấn khởi bay đến một nơi.

Tôi nhìn theo.

Tôi nhìn thấy chùm ánh sáng trắng chui vào trong cơ thể của Lương Thanh Từ.

"Cái đó..." Tôi sững sờ chỉ vào hắn, quên cả lau nước mắt.

Lương Thanh Từ không có vẻ gì là bất ngờ, nhìn dân chúng xì xào xung quanh rồi nói khẽ: "Về rồi nói."