Đêm nay cả bệnh viện Thành Vinh đều không ngủ. Những khoa khác còn tạm ổn riêng khoa ngoại thì đã thắp đèn sáng toàn bộ. Mấy phòng cấp cứu và phòng mổ đều sáng đèn. Y, bác sĩ ai cũng tất bật chạy đôn chạy đáo. Có 38 nạn nhân thì có tới 23 người phải chuyển vào bệnh viện Thành Vinh. Những người còn lại không quá nguy hiểm đều ở lại bệnh viện tuyến dưới phụ trách.
"Xin chào tôi vừa từ hiện trường trở lại. Mọi việc thế nào rồi." Mộc Nghi hớt hải chạy tới chỗ nhân viên trực hỏi. Lục Cảnh Bắc vừa lái xe tới cô đã vội vàng xuống xe chạy vào bỏ lại anh cả một đoạn xa.
"Bác sĩ Cung quay lại sao. Đã có 18 bệnh nhân được đưa tới. Danh sách tiếp nhận có 23 bệnh nhân. Còn 5 bệnh đang trên đường tới. Các bác sĩ đều đang trong phòng cấp cứu. Trưởng khoa có nói nếu bác sĩ Cung về thì tạm thời về phòng nghỉ trước, có thông báo gì sẽ lập tức thông báo." Nhân viên trực kiểm tra qua hồ sơ rồi thông báo cho cô. Bởi vì hai người về rất nhanh nên xe cứu thương vẫn chưa theo kịp về hết.
"Vậy cũng được. Cần hỗ trợ lập tức gọi cho tôi." Mộc Nghi gật đầu trả lời. Một đêm vất vả bây giờ cô cũng thấm mệt rồi. Cần được nghỉ ngơi một chút.
"Chạy nhanh như vậy làm gì chứ, làm anh chạy theo mệt muốn chết." Lục Cảnh Bắc cất xe xong cũng chạy theo cô, Mộc Nghi đi quá nhanh mà chân anh lại không tiện nên không thể theo kịp cô. Chỉ có thể oán trách vài câu như vậy.
"Thật xin lỗi em có chút gấp, bây giờ không sao rồi. Cũng muộn rồi anh cứ về trước. Em còn phải ở lại bệnh viện." Vì quá vội nên cô bỏ quên cả anh lúc này mới ái ngại nói. Cô cứ nghĩ anh đưa cô tới viện xong là về, ai mà biết anh còn theo cả tới đây nữa chứ.
"Cũng không bận gì, anh ở lại đây với em cũng được. Có muốn ăn gì không anh đi mua cho em. Cả tối vất vả chắc cũng đói rồi chứ?" Anh liếc xem đồng hồ đã gần 2 giờ sáng nói.
Bữa tối hai người ăn lúc 7 giờ hơn cô lại vất vả cả tối nên anh sợ cô đói rồi.
"Không đói. Em muốn đi ngủ một lát, nếu anh không về thì qua phòng nghỉ chợp mắt cũng được. Đi thôi." Nói rồi cô chủ động kéo tay anh rời đi. Nghĩ tới bây giờ cũng đã khuya mà anh lái xe chạy theo cô cả ngày chắc cũng mệt nên để anh ở lại có khi là phương án tốt nhất.
Nhân viên trực thì bị sốc visual với cái nhan sắc của anh tới khi hai người đi xa rồi vẫn còn ngớ ngẩn. Nữ nhân viên cứ cảm thấy như mình bị hoa mắt vậy. Không lẽ muộn rồi nên bị hoa mắt? Chứ nhìn nhan sắc bác sĩ Cung tuy không phải kém nhưng cũng không quá đẹp. Vậy mà lại dắt tay anh chàng bảnh tỏn mặt đẹp như tượng kia chứ? Khả năng cao trời tối nên cô ấy hoa mắt. Nữ nhân viên vừa nhìn theo bóng lưng hai người đi xa vừa tự lẩm nhẩm.
Mộc Nghi dắt anh về phòng làm việc của mình.
"Đối diện bên kia có phòng tắm anh có thể tới đó rửa mặt mũi trước cho thoải mái. Em đi tắm một lát. Cả người khó chịu quá." Cô đứng ở tủ đồ vừa lấy đồ vừa nói với anh. Ở bệnh viện cô cũng có sẵn đồ để thay những lúc cần thiết. Phần lớn thời gian cô ở viện còn nhiều hơn ở nhà nữa là.
"Ừm anh biết rồi."
Khi Mộc Nghi tắm xong đi ra đã thấy anh thoải mái ngồi trên ghế lắc lư. Mắt thì hết đảo chỗ này lại ngó chỗ kia. Có vẻ như là tò mò về phòng làm việc của cô.
"Qua đây anh bảo." Vừa thấy cô đi ra anh đã ngồi thẳng lại vẫn vẫy tay ra hiệu cô qua chỗ mình.
"Sao vậy? Gọi em có việc gì sao?" Mộc Nghi không biết anh định làm gì nhưng vẫn đi qua.
"Ngồi xuống. Anh xoa bóp cho em, đau lưng đúng không?" Anh vỗ vỗ lên đùi mình rồi nhìn cô nói.
"Sao anh biết em đau lưng?" Mộc Nghi nhất thời bỏ qua hành động ra hiệu của anh mà ngạc nhiên hỏi. Cô nhớ mình đâu có nói với anh chuyện cô hay bị đau lưng đâu.
"Có ai đi cái dáng cứng ngắc như em sao? Lại còn không phải đau lưng mới lạ đó. Ngồi yên đi." Anh tiện tay kéo một cái ép cô ngồi trên đùi mình.
Anh rất hay chú ý những chi tiết nhỏ nên khi cô thay đổi dáng đi anh đã nhận ra. Cái dáng đi cứng ngắc kia anh vừa nhìn là đoán ra có thể cô đau lưng rồi.
Dáng người anh rất cao nên cả người cô đều lọt thỏm trong lòng anh. Cảm giác hai người ngồi trên một chiếc ghế nhưng không hề chật.
"Anh…" Mộc Nghi bất ngờ tới nói không nên lời.
"Ngồi yên nào. Chẳng phải em bảo mệt sao? Chợp mắt một lúc đi anh xoa bóp cho em." Vừa nói tay anh vừa đặt trên eo cô nhẹ nhàng xoa. Bàn tay mạnh mẽ dùng lực vừa đủ từ từ xoa dịu đi sự nhức mỏi trong người cô.
"Ồ, tí nhớ gọi em dậy." Mộc Nghi cũng không ngại gì nữa gật đầu. Mắt cô bắt đầu lim dim dựa vào người anh mà nghỉ ngơi. Tới ngủ với nhau cũng ngủ rồi thì còn có gì mà phải ngại nữa.
Không biết cô có ngủ thật không nhưng rất yên lặng không hề cựa quậy.
"Ừm, anh học cái này ở đâu vậy. Rất thoải mái." Cô ngồi yên trong ngực anh lẳng lặng cảm nhận bàn tay bên hông. Dùng lực vừa đủ lại còn ấn đúng huyệt. Thoải mái cực kì nên không nhịn được mà hỏi anh.
"Học đó, nếu em thích thì sau này thường xuyên làm cho em." Anh thấy cô thoải mái như vậy cũng cười nhẹ trả lời.
"Được rồi giúp em bóp đầu đi, thấy hơi choáng." Mộc Nghi mở mắt ra tụt khỏi người anh bò qua giường bệnh nằm xuống. Có sẵn một chuyên gia xoa bóp ở đây cô không biết tận dụng mới là ngốc đó.
Trong phòng có đặt sẵn giường để bác sĩ có thể thăm khám trực tiếp cho bệnh nhân nếu cần thiết nhưng cô ít khi nằm. Hoặc là do vấn đề tâm linh bác sĩ không muốn nằm giường bệnh.
Lục Cảnh Bắc cũng không ý kiến gì đẩy ghế qua bên giường nhẹ nhàng xoa bóp thái dương giúp cô.
[Reng….reng…] mới nằm xuống chưa được bao lâu điện thoại cô đã đổ chuông.
Mộc Nghi vội vàng bật dậy nghe điện thoại.
"Alo tôi nghe đây…Được tôi qua liền."
"Anh ở đây nhé. Em phải đi ngay, đang có bệnh nhân cần phẫu thuật. Kíp mổ thiếu người nên em phải tới giúp." Mộc Nghi bật xuống giường mở tủ lấy áo scrubs rồi chạy đi. Lời giải thích gắn gọn mặc kệ anh có hiểu hay không hiểu.