Nữ Bác Sĩ Của Ảnh Đế

Chương 55: Muốn anh...




“Sếp, đây là chìa khóa nhà và thẻ ra vào. Căn này tôi vừa mua lại theo yêu cầu của anh mà mấy hôm nay anh bận quá nên chưa có thời gian nói tới. Căn 8A8 nhé.” Lâm Tùng đậu xe ngay cạnh thang máy dưới hầm xe rồi móc ra khóa nhà và thẻ đưa cho Lục Cảnh Bắc. Nơi này cách quán bar vừa rồi khoảng vài kilomet. Là một tòa chung cư đắt đỏ. Trước khi Lục Cảnh Bắc đi công tác tác đã bảo anh ta tìm nhà mới. Thật ra trường hợp này thì đi khách sạn cũng được nhưng không đủ an toàn lắm. Nếu không cẩn thận bị người qua đường nhận ra thì rất phiền phức. Vậy nên Lâm Tùng mới đưa hai người về căn hộ mới.

“Cậu liệu hồn tôi đấy.” Lục Cảnh Bắc nhận lấy khóa và thẻ rồi liếc Lâm Tùng nói. Hình như anh quá dễ tính với nhân viên nên bọn họ đều muốn lên đầu lên cổ anh ngồi cả rồi.

“Haha sếp à, anh mà không nhanh lên cô ấy sẽ làm thịt anh luôn trên xe đấy. Mật khẩu là sinh nhật anh nhé." Lâm Tùng đứng ngoài xe cười cười nói. Cả người cô gái đang bám lấy người Lục Cảnh Bắc hết gặm lại cắn. Mà Lục Cảnh Bắc thì đỏ hết cả mang tai lên rồi.

"Đi mua giúp tôi vài bộ đồ. Khi nào tôi gọi thì quay lại." Lục Cảnh Bắc không chấp vặt với Lâm Tùng nữa mà ôm Mộc Nghi ra khỏi xe đi vào thang máy.

Căn chung cư này có thang máy ở dưới hầm xe. Chỉ cần dùng thẻ từ vừa quét là đã ra số tầng. Không cần đi qua cửa bảo vệ cũng có thể lên nhà.

Lục Cảnh Bắc cố nhịn sự nghịch ngợm của cô mà ôm cô lên nhà. Căn 8A8 nằm ở cuối hành lang. Trước cửa mỗi nhà đều có đánh số nên anh không khó để tìm đúng nhà mình.

Cắm ổ khóa, nhập mật khẩu, mở cửa vào nhà, bật điện. Hàng loạt những thao tác liền mạch mặc dù đang ôm cô trên tay cũng không hề ảnh hưởng gì.

Nội thất được thiết kế theo tone màu trầm với một bộ sofa màu xám đặt giữa phòng khách. Bên cạnh là hai phòng ngủ và một phòng bếp. Lục Cảnh Bắc ôm cô vào nhà nhẹ đặt lên sofa. Anh đảo mắt một loạt toàn bộ căn nhà để xác định những vị trí cần thiết.

“Nằm đây nhé, tôi đi lấy nước cho em trước.” Anh nhẹ giọng nói rồi cố gỡ tay Mộc Nghi ra khỏi người mình.

“Ưm…Lục Cảnh Bắc. Tôi khó chịu quá…nóng quá…” Mộc Nghi gần như rơi vào mê man theo bản năng nói. Trên người anh rất mát nên khi anh vừa thả cô xuống cô đã lên tiếng kháng nghị.

“Đợi một lát tôi hạ nhiệt giúp em.” Mất khá nhiều sức anh mới gỡ được cô xuống khỏi người mình. Ngay khi định quay đi lấy nước thì bị kéo lại.

“Không muốn…Ưm…muốn anh…anh” Mộc Nghi theo bản năng kéo tay anh lại. Lục Cảnh Bắc bị kéo bất ngờ nên không để ý mà trực tiếp ngã đè lên người cô. Tay anh thì chống bên người cô nhưng môi hai người không biết sao lại chạm vào nhau.

Lục Cảnh Bắc hai mắt mở to nhìn cô gái gương mặt đỏ hồng dưới thân. Quần áo trên người cô có chút xộc xệch. Áo khoác rơi qua một bên vai lộ ra chiếc croptop tay ngắn màu trắng bên trong. Bởi vì form áo nên đường cong cơ thể gần như lộ rõ. Vòng 1 căng tròn, vòng 2 thon gọn. Anh nhìn mà nóng cả mặt.

"Em vừa nói gì?" Lục Cảnh Bắc hơi nhích lên một chút cũng không đứng lên. Anh nghe không nhầm thì cô gái này nói muốn anh.

"Ưm…muốn anh…anh." Mộc Nghi choàng tay lên cổ anh theo bản năng tìm tới môi anh cắn cắn nỉ non.



"Biết tôi là ai không?" Lục Cảnh Bắc cố giữ bình tĩnh hỏi lại. Cả tháng rồi anh không qua lại với người khác. Vừa rồi bị cô trêu đùa trên xe cũng đã có phản ứng rồi. Thế nhưng anh không muốn lần nữa chiếm lợi ích từ cô trong tình huống cô không tỉnh táo. Lần đầu của hai người đã trong tình huống đó rồi.

"Biết, anh là Lục Cảnh Bắc. Tôi không có nhầm." Mộc Nghi ánh mắt ngấn nước nhìn anh nói. Lúc này cô thật sự rất khó chịu. Vậy mà người đàn ông này mãi không giúp cô. Rõ ràng đã không phải lần đầu tiên, cô chủ động như vậy rồi anh còn muốn sao nữa chứ?

"Vậy đồng ý làm người phụ nữ của tôi chứ? Không phải ngủ qua đường rồi phủi mông đi không cần tôi chịu trách nhiệm?" Nhân cô hội anh liền gài cô. Thật sự mà nói Lục Cảnh Bắc cũng không rõ mình đổi với cô gái này là thế nào. Ít nhất thời điểm hiện tại anh muốn thử qua lại với cô. Mấy ngày trước khi anh thấy cô lên chiếc xe sang trọng đó rời đi anh đã suy nghĩ rồi.

"Được" Mộc Nghi nghĩ cũng không nghĩ những lời anh nói có nghĩa gì lập tức đồng ý. Cô chỉ biết hiện tại người đàn ông này có thể giúp mình. Cũng là người duy nhất giúp được mình. Để mà nghĩ cũng nghĩ không được. Cô sắp bị dày vò tới điên rồi. Cơ thể kêu gào muốn được giải thoát.

"Không được nuốt lời." Lục Cảnh Bắc nghe được đáp án từ cô thì cười nhẹ rồi cúi đầu hôn xuống.

"Ừm." Mộc Nghi nhẹ giọng đáp rồi nhắm mắt đón nhận nụ hôn của anh.

Mới đầu chỉ là nụ hôn nhẹ trên bờ môi dần dà chuyển sang nụ hôn sâu. Một người bị dục vọng nguyên thủy nhất trong cơ thể thiêu đốt người kia thì bị kích thích mà sinh ra dục vọng. Hôn thôi rõ ràng là chưa đủ với hai người hiện tại.

Mộc Nghi khó chịu vặn vẹo cơ thể. Vô ý lại cọ xát với chỗ nào đó trên người anh. Lục Cảnh Bắc hai mắt tối lại nhìn cô không yên cứ cựa quậy trên người mình. Bàn tay hư hỏng nào đó có xu hướng từ cổ trườn xuống ngực bụng rồi thắt lưng mới dừng lại.

"Đừng nghịch, từ từ sẽ phục vụ em." Lục Cảnh Bắc túm lấy bàn tay đang cố nghịch ngợm cái lưng quần anh nói. Bàn tay nhỏ hơi lạnh, ngón tay thường xuyên cầm dao phẫu thuật thon dài có vết chai lướt đi tới đâu đều đốt lửa trên người anh tới đó. Thế nhưng anh không dám quá vội vàng sợ làm cô đau.

"Nhanh lên…cho tôi…khó chịu quá…"

"Vậy thì đừng nghịch, sẽ tự làm đau chính mình đó. Ngoan." Lục Cảnh Bắc vừa hôn cô vừa nói.

Nụ hôn kéo dài từ mặt xuống cổ, sau gáy dừng lại ở ngực. Áo trên người cô cũng bị anh cởi bỏ từ khi nào lộ ra đồi núi mềm mại.

Anh không chút chần chừ mà há miệng ngậm lấy nụ hoa đang e ấp như mời gọi kia.

"Ưm…" Mộc Nghi giật mình mà ưỡn cong người lên. Cảm giác lạ lẫm bất ngờ đánh úp làm cô theo phản xạ cong người. Chính vì hành động đó mà càng đẩy nụ hoa vào trong miệng anh.