Lâm Tùng đi làm thủ tục cho Lục Cảnh Bắc hết gần 1 tiếng đồng hồ. Khi Lục Cảnh Bắc được đẩy ra xe đã gần trưa rồi. Cũng may đồ đạc không có gì. Nói đúng nhất là chỉ có 1 cái điện thoại và 1 cái laptop. Thêm chút đồ dùng cá nhân. Bởi vì chân anh không tiện nên tùy ý mặc 1 cái quần suông ống rộng cùng với áo phông.
"Tôi không cần biết cậu làm cách nào. Tôi muốn bác sĩ Cung Mộc Nghi của khoa ngoại bệnh viện này làm bác sĩ riêng trong thời gian chân tôi chưa lành." Lục Cảnh Bắc ngồi trên xe nhắm mắt nghỉ ngơi bất ngờ lên tiếng.
"Vâng thưa anh. Tôi sẽ thu xếp." Lâm Tùng đang lái xe gật đầu đáp. Anh ta cũng không cần tò mò vì sao lại như vậy. Có một số việc chỉ cần làm là được rồi.
Lâm Tùng lái xe thẳng một mạch đưa Lục Cảnh Bắc tới nhà riêng của anh ở ngoại ô. Thật ra ở trong thành phố anh cũng có nhà riêng nhưng Lục Cảnh Bắc nhất quyết muốn ra ngoại ô ở. Anh ghét cái không khí khó chịu đông đúc trong thành phố lắm rồi. Dù sao thì thời gian anh dưỡng bệnh cũng không cần làm việc nên ở đâu cũng được.
Xe đi khoảng 1 tiếng thì tới nơi. Chỗ này là một loạt các biệt thự nghỉ dưỡng cấp cao. Phần lớn chủ sở hữu đều muốn không gian yên tĩnh nghỉ ngơi. Mỗi ngồi nhà cách nhau khoảng vài trăm mét. Nhà nào cũng có sân có vườn riêng. Phong cách thì tùy chủ nhà thiết kế.
"Anh, anh về rồi. Để em đỡ anh." Trong nhà có một chàng trai khoảng 17 18 tuổi khi nghe thấy tiếng xe vào sân lập tức chạy ra đón.
"Huỳnh Tâm Đức, em không đi học lại tới đây làm gì?" Lục Cảnh Bắc được cậu trai đỡ ngồi xuống xe lăn. Anh nghiêm nghị nhìn cậu hỏi.
"Hôm nay em được nghỉ. Mẹ bảo hôm nay anh về nên em cùng mẹ tới đây. Mẹ đang ở trong nhà nấu cơm đó." Huỳnh Tâm Đức đẩy xe lăn của Lục Cảnh Bắc vừa đi vừa nói. Lâm Tùng đã đi đỗ xe rồi.
Hai mẹ con Huỳnh Tâm Đức mười mấy năm trước được Lục Cảnh Bắc giúp đỡ. Bố cậu ta đã qua đời vì tai nạn lao động từ lâu. Trong một lần tình cờ gặp gỡ được Lục Cảnh Bắc giúp đỡ. Hai mẹ con Huỳnh Tâm Đức từ đó có cuộc sống dễ thở hơn rất nhiều. Không phải giàu có gì nhưng cũng đủ lo cho cuộc sống.
Càng lớn Huỳnh Tâm Đức càng thích bám lấy Lục Cảnh Bắc. Cậu nhóc luôn lấy anh làm hình tượng phấn đấu. Lâu dần anh cũng quen với sự xuất hiện của hai mẹ con họ. Chỉ là hai mẹ con Huỳnh Tâm Đức sống ở ngoại ô, cách khu biệt thự này của anh khoảng 10km có một thị trấn. Hai mẹ con hiện đang ở đó đó để tiện cho Huỳnh Tâm Đức đi học. Cậu nhóc hiện đang học cuối cấp, sắp tới sẽ thi đại học.
Thỉnh thoảng anh về biệt thự nghỉ ngơi thì Huỳnh Tâm Đức sẽ tự giác lôi mẹ mình qua nấu cơm cho anh. Anh về lại thành phố thì hai mẹ con họ sẽ về nhà ở. Biệt thự phần lớn thời gian để trống không người ở. Thỉnh thoảng mẹ con Huỳnh Tâm Đức sẽ sang quét dọn và chăm sóc cây cối. Nếu không thì sẽ có bộ phận vệ sinh phụ trách riêng.
"Cảnh Bắc về rồi à. Cô đang dở tay nấu mấy món. Có đặc biệt muốn ăn gì không để cô nấu thêm." Mẹ Huỳnh Tâm Đức đang nấu cơm trong bếp nói vọng ra. Hình như đang dở tay nấu ăn nên không tiện ra ngoài.
"Mẹ em đã đặc biệt đi chợ từ sớm chỉ để mua đồ nấu ăn. Còn nói là anh đang bệnh phải bồi bổ đủ chất. Em đi theo xách đồ nhũn cả cơ tay." Huỳnh Tâm Đức lập tức mách lẻo kể khổ.
"Thanh niên trai tráng nên vận động nhiều. Đẩy anh vào bếp xem mẹ em nấu gì nào." Lục Cảnh Bắc cười cười. Cảm giác này cũng rất tốt. Hai mẹ con Huỳnh Tâm Đức tuy không phải ruột thịt gì với anh nhưng đối xử với anh đặc biệt tốt.
"Vào đây làm gì chứ. Hai anh em cứ ở ngoài đó, cô đang nấu khói bếp dầu mỡ bẩn lắm." Mẹ Huỳnh Tâm Đức là một phụ nữ trung niên gần 50 tuổi. Bởi vì khi trước khó khăn kết hôn muộn nên gần 30 mới sinh Huỳnh Tâm Đức. Thành ra tuổi tác của hai mẹ con chênh lệch nhiều.
"Cô Lý nấu gì vậy? Rất thơm đó." Lục Cảnh Bắc ngửi ngửi không tiếc lời khen ngợi.
"Mấy món bình dân quen thuộc thôi. Đặc biệt nấu riêng cháo bào ngư cho cháu. Đang hầm trên bếp đó. Lát nữa là có thể ăn rồi. Thôi hai đứa mau ra ngoài đi." Cô Lý tay lia lịa thái rau, rửa rau nhưng vẫn đáp lại anh một cách vui vẻ.
Đối với mẹ con Huỳnh Tâm Đức thì Lục Cảnh Bắc vừa là ân nhân vừa là người nhà. Mẹ Huỳnh coi anh không khác gì con trai mà chăm sóc.
"Dạ vâng. Đức đẩy anh lên phòng. Anh muốn đi tắm." Lục Cảnh Bắc gật đầu với bà ấy rồi bảo Huỳnh Tâm Đức đẩy mình lên phòng.
"Vâng anh." Huỳnh Tâm Đức ngoan ngoãn vâng lời đẩy anh lên tầng 3 sau đó giúp anh kiểm tra nước và lấy quần áo. Bộ dạng em trai ngoan ngoãn.
Cả căn biệt thự 5 tầng không phải rất cao nhưng trong nhà vẫn có lắp sẵn thang máy để thuận tiện di chuyển. Đây cũng là lý do anh về đây tĩnh dưỡng. Cho dù không có ai anh cũng có thể tự di chuyển trong nhà.
Huỳnh Tâm Đức sau khi giúp anh chuẩn bị đồ xong thì xuống dưới nhà phụ mẹ chuẩn bị dọn. Khi Lục Cảnh Bắc tắm xong đi xuống cơm canh đã được dọn lên đầy đủ. Bởi vì ở nhà thoải mái không có người ngoài nên anh tùy ý mặc áo phông quần đùi cho thoải mái. Vẫn rất gọn gàng lịch sự.
"Đức ra giúp anh đi con. Mau tới ăn cơm nào. Hai đứa đi đường xa chắc đói rồi." Mẹ Huỳnh đang bưng nốt bát canh từ trong bếp đi ra thấy Lục Cảnh Bắc xuống vội bảo con trai ra đẩy xe.
Lâm Tùng cũng tùy ý thay một bộ đồ thoải mái ở nhà vừa từ bên ngoài vào. Hình như đi tưới cây, tay vẫn còn ướt nước.
"Cô vất vả rồi. Nấu nhiều như vậy có ăn hết không chứ." Lục Cảnh Bắc được cậu em đẩy tới bàn ăn. Anh nhìn một vòng nào là canh xương hầm, thịt bò, tôm…toàn những món giàu đạm không khỏi líu lưỡi. Cả một bàn toàn đồ ăn là đồ ăn. Còn có một nồi cháo bào ngư nấu riêng cho anh nữa.
"Không biết cháu thích món nào nên nấu hết một lượt. Nào cậu Lâm cũng ngồi đi, ăn cơm thôi." Mẹ Huỳnh vẫy tay gọi Lâm Tùng.
"Thật là có lộc ăn uống. Cảm ơn cô Lý." Lâm Tùng cười hì hì đi tới ngồi xuống. Anh ta cũng coi như là quen biết với hai mẹ con Huỳnh Tâm Đức nên không ngại ngùng gì.
"Đây ăn nhiều vào. Đều là những món tốt cho sức khỏe." Mẹ Huỳnh múc tới cho Lục Cảnh Bắc một bát canh nhỏ.
"Cháu cảm ơn. Mọi người ăn đi."