Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo

Chương 68





Không khí đóng băng trong nháy mắt.

Bởi vì cái cảnh này thật sự quá kinh điển, não Nguyễn Nhuyễn lập tức nhảy số ra 7749 tình tiết liên quan mà cô đã thẩm qua trong các thể loại tổng tài văn.
Mặc dù đã trải qua quá trình hòa nhập với xã hội, ký ức về đời sống trước kia của cô đã phai nhạt đi nhiều, nhưng có những thứ đã được khắc vào trong ADN.
Theo lẽ bình thường thì tầm này anh zai tổng tài bá đạo nào cũng sẽ bùng nổ cơn giận hết.

Sau đó sẽ nắm tay đối phương, dùng sự hung tợn gai góc để che đi tổn thương mất mát của bản thân, chất vấn đối phương —— “Em không muốn mang thai con của chúng ta?”
…… Đúng là không phải thứ gì cũng nên được khắc vào ADN đâu.
Nguyễn Nhuyễn buột miệng thốt ra lời thoại kinh điển, không khí lập tức đóng băng cứng ngắc.

Còn Giang Ngôn Trạm chắc có lẽ là tổng tài bá đạo duy nhất được người khác hỏi như thế.

Tai anh chậm rãi đỏ lên, ánh mắt lảng tránh nhìn sang hướng khác.

Trước khi Nguyễn Nhuyễn có hành động kế tiếp thì Giang Ngôn Trạm đã kịp nhặt hộp thuốc lên.

“Con cái?” Anh ngưng một chút mới nói tiếp, “Chính em còn là con nít thì con cái cái gì.”
Nguyễn Nhuyễn: “…………”
“Nhưng cũng không phải không được.” Giang Ngôn Trạm ung dung nhét hộp thuốc trở lại vào túi, phong thái thoải mái như đang thương lượng đàm phán chuyện làm ăn, “Đăng ký kết hôn đi rồi anh đẻ cho.”
Mỗi một giới tính là cả tá luật và hạn chế khác nhau, nhưng chỉ có nữ Alpha là ít bị gò bó nhất.

Theo thân phận định danh hiện tại của Nguyễn Nhuyễn thì cô đã đủ tuổi đăng ký kết hôn rồi.

Nguyễn Nhuyễn hạ quyết tâm trong nháy mắt, sau đó tràn đầy mong chờ nói với Giang Ngôn Trạm: “Đi, đi đăng ký ngay bây giờ luôn, Cục Dân Chính gần nhất là ở đâu?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Không ngờ Nguyễn Nhuyễn lại hành động vừa thiết thực vừa mau lẹ đến thế, làm Giang Ngôn Trạm đột nhiên không biết nên đáp lời thế nào.

Anh đã cố gắng điều hướng suy nghĩ của bản thân, cố gắng xem chuyện này chỉ như đàm phán trên thương trường mà xử lý, nhưng làm gì có cuộc đàm phán nào có thể khiến tâm trí rối bời, cảm xúc hỗn loạn trái tim đập rộn ràng như này đâu, cũng chả có cái gì gọi là đàm phán nổi khi đối phương lại là người anh yêu và cũng yêu anh hết mực.

Giang Ngôn Trạm hít sâu một hơi, chầm chậm nói: “Em phải cân nhắc thật kỹ trước khi đưa ra quyết định chứ.”
“Em đã cân nhắc từ lâu lắm rồi.” Nguyễn Nhuyễn vòng ra phía trước, nhõng nhẽo ôm eo anh, “Ngay cả chuyện chúng ta sau này sẽ có thể mâu thuẫn thế nào, sẽ cãi nhau ra sao, thậm chí sau này chúng ta có con sẽ phải vất vả lo toan hơn, em cũng đều nghĩ tới hết rồi……”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Chuyện tốt chuyện xấu em đều đã cân nhắc qua rồi.” Nguyễn Nhuyễn vùi đầu vào ngực anh, “Nhưng dù thế nào em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi anh.”
Giang Ngôn Trạm xoa đầu Nguyễn Nhuyễn.


Tóc cô vừa dày lại vừa mềm, sờ vô cùng đã tay.

Là một Alpha vừa đáng yêu lại còn ngoan, yêu chiều anh hết nấc.

Độc nhất vô nhị, chỉ của riêng anh thôi.

Mà tranh thủ lúc Giang Ngôn Trạm vòng tay ôm cô thì Nguyễn Nhuyễn đã kịp vói tay vào túi áo anh lấy hộp thuốc tránh thai kia ra.

Giang Ngôn Trạm vẻ mặt cam chịu.

Thuốc vừa tới tay, Nguyễn Nhuyễn lập tức vòng tay cầm thuốc ra đằng sau, liên tục lùi về, mắt nhìn chằm chằm Giang Ngôn Trạm: “Vậy, vậy thì anh đâu cần uống cái này nữa đâu ha!”
Giang Ngôn Trạm: “…… Ừ.”
Tiếng “Ừ” này của anh rất nhẹ, Nguyễn Nhuyễn không nghe thấy, nên cô tiếp tục trốn.

Nguyễn Nhuyễn cũng biết loại thuốc này không tốt cho sức khỏe sinh sản của người uống.

Trời đất chứng giám, tối qua cô đã định mang bao rồi.

Mặc dù chuyện là xảy ra ngoài ý muốn, nhưng cô có chuẩn bị đàng hoàng.

Tủ đầu giường ở nhà chất đầy cả đống, mà bây giờ mỗi lần ra ngoài cô đều “chu đáo” nhét hai cái vào balo tùy thân của mình.

Chính vì đã có sự chuẩn bị cẩn thận như vậy nên cô mới dám yên tâm thả bản thân theo d*c vọng tình mê.

Nhưng mà, nhưng mà…… sao không ai nói cho cô biết bao khi làm bình thường với bao khi đánh dấu khác nhau thế!
Đánh dấu vĩnh viễn bước cuối sẽ thành kết trong cơ thể Omega, sau khi kết thúc mới có thể rút ra.

Cho nên dĩ nhiên khác l@m tình bình thường, "sản phẩm" trao đổi không giống nhau, chưa kể còn có lượng lớn tin tức tố truyền đi.

Dùng bao bình thường thì không thể nào hoàn thành trao đổi tin tức tố được.

Vì thế bao mà Nguyễn Nhuyễn mang theo không xài được.


Cũng may lúc đó ai cũng đã mơ hồ, nên kết quả chung cuộc vẫn rất tốt đẹp.

Không ngờ còn có thể dẫn đến chuyện được đi đăng ký kết hôn sớm với Giang Ngôn Trạm, Nguyễn Nhuyễn mừng còn không hết.

Lại nghĩ đến mình sẽ có một đứa con xinh xinh ngoan ngoãn giống y Giang Ngôn Trạm……
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy nếu được vậy thật thì nằm mơ cô cũng cười nữa.

Sau khi giải quyết xong chuyện thuốc men, thì Giang Ngôn Trạm với Nguyễn Nhuyễn an tâm đi ăn.

Giang Ngôn Trạm nói anh đã ăn rồi, đồ ăn mang về toàn bộ là của cô.

Nghe vậy Nguyễn Nhuyễn vừa ăn vừa nhìn Giang Ngôn Trạm.
Giang Ngôn Trạm đang ngồi bên cạnh uống nước: “…… Sao thế?”
“Đang nghĩ xem có phải tay nghề của em kém quá không.” Nguyễn Nhuyễn trả lời.
Giang Ngôn Trạm: “………… Chỉ là anh không yếu đến thế thôi.”
Nguyễn Nhuyễn khựng lại, nhìn anh, truy vấn: “Ý anh là em cũng tàm tạm thôi đúng không?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Lo ăn đi.”
Anh không muốn trả lời vấn đề này, nên ậm ờ đánh trống lảng.
Có thể bò dậy nổi hoàn toàn là vì anh chăm chỉ rèn luyện thân thể.

Chứ đừng để dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn bình thường của Nguyễn Nhuyễn đánh lừa, lần đánh dấu nào cũng như hóa thú vậy, không tài nào mà trốn nổi với cô.

Cho nên không cần đợi tới lúc cô mạnh bạo đâu, cô dịu dàng như bình thường là đã kinh khủng lắm rồi.

Còn tại sao anh ăn ở ngoài ấy hả? Đau họng quá chỉ nuốt được mỗi cháo chứ còn làm sao nữa.

…… Khi tình ý mặn nồng thì ngọt ngào biết bao, xong chuyện mới biết mùi.

Nghe nói Alpha ở tuổi này khi hành sự đều như thế…… Ngoại trừ chịu đời cô thì anh còn có thể làm gì đây?
Nguyễn Nhuyễn không hay biết gì mà thỏa mãn ăn hết cả một bàn đồ ăn thịnh soạn.

Kế hoạch du lịch của hai người tương đối rời rạc, những địa danh thuộc top nhất định phải đến xem cũng không nằm trong tính toán.


So với những nơi xô bồ đông đúc đó, thì Giang Ngôn Trạm thích đi nghỉ ở những bãi biển vắng người hơn, ngắm nhìn những bãi cát trắng tinh chạy dài.

Mà Nguyễn Nhuyễn cũng không thích chen chúc chốn đông người, trời đã nóng đến muốn tan chảy rồi còn đi chen lấn nữa, lỡ bị người ta ép cho dẹp lép thì phải làm sao?
Mấy ngày kế tiếp hai người thong thả đi đây đi đó.

Ngoài trời đang nắng gắt thì núp trong khách sạn xem phim, ôm ôm ấp ấp sẵn làm vài chuyện không tiện miêu tả, thời gian cứ thế yên ả trôi đi.

Đến khi mặt trời lặn thì mới ra ngoài, đến nhà hàng đã đặt trước ăn tối.

Ăn xong lại đi tản bộ dọc theo bờ biển, tận hưởng những luồng gió mát lạnh, rồi lại nhàn nhã quay về.

Đi ra biển nghỉ dưỡng mấy ngày, cuộc sống của cả hai chậm hẳn, như một cặp vợ chồng tuổi xế chiều.

Nhưng mà, hai ngày nữa là công bố kết quả thi đại học.

Hôm nay Nguyễn Nhuyễn nhận được rất nhiều tin nhắn, các bạn và giáo viên đang thảo luận điểm số vô cùng sôi nổi.

Bỗng nhiên cô bị kéo một phát trở lại hiện thực.

Nguyễn Nhuyễn nhìn các bạn thảo luận nộp hồ sơ vào trường nào, cùng ảo tưởng về tương lai ra sao trong nhóm lớp, cô mới hoảng hốt nhận ra mình đã tốt nghiệp trung học phổ thông rồi.

Hai ngày trước cô còn đang suy nghĩ mốt già nên mua nhà ở đâu để dưỡng lão đây……
Những tin nhắn gửi riêng cho Nguyễn Nhuyễn cũng không nhiều, chỉ vài ba bạn, riêng Phương Hủ nổ chuông cháy máy, 99+.

Cậu bé thật sự rất khủng hoảng.
Nguyễn Nhuyễn đang hưởng tuần trăng mật sớm với Giang Ngôn Trạm, nào có tâm trạng đâu mà đi an ủi cậu, mà cô tin chắc cậu có thể vượt qua mọi khó khăn—— Nói chung tỷ muội tình thâm chỉ được đến đó thôi, chịu khó đi.

“Không sao đâu nà.” Cô nhắn Phương Hủ, “Mai là có kết quả, lúc đấy là nhẹ nhõm rồi.


“Nhẹ nhõm thế quái nào được chứ!” Phương Hủ khủng hoảng, “Có kết quả là phải điền nguyện vọng, điền nguyện vọng xong lại phải chờ công bố điểm sàn —— kinh khủng lắm biết không!”
Nguyễn Nhuyễn rơi vào trầm tư, hình như là đúng thế thật.

Cô hỏi Phương Hủ: “Cậu định điền trường nào?”
“Chưa biết nữa.” Phương Hủ nói, “Còn chẳng biết có trường nào hốt tớ không nữa?”
Nguyễn Nhuyễn dở khóc dở cười.

Thành tích của Phương Hủ đã tốt hơn rất nhiều, không đến nỗi không vào được trường nào.

Mà qua tin nhắn của Phương Hủ, Nguyễn Nhuyễn cũng bắt đầu suy xét lại mục tiêu của bản thân.


Cô cũng không có quá nhiều hiểu biết về cánh cửa trường đại học, nhưng cô có Trạng Nguyên đại học mấy năm trước đang ngồi kế bên mà, vì thế cô quyết định chiều nay sẽ nhờ anh hướng nghiệp cho hẳn hoi, dù sao buổi chiều cũng không có kế hoạch gì.
Giang Ngôn Trạm gợi ý cho cô một ngôi trường.

Cũng chính là trường top 1 của các trường top 1 duy nhất mà Nguyễn Nhuyễn biết.

Nguyễn Nhuyễn cân nhắc trường mà Giang Ngôn Trạm đề cử, vừa có ngành cô muốn học, kết hợp với các điều kiện khác thì đây quả là một lựa chọn không tồi chút nào.
“Vậy em chắc sắp lên chức đàn em của anh rồi.” Nguyễn Nhuyễn ôm cánh tay Giang Ngôn Trạm, õng à õng ẹo.

Giang Ngôn Trạm gật đầu, nói tiếp: “Em định đăng ký học ngành nào? Một số ngành lấy điểm khá cao ấy.”
Tiếc là anh không có năng lực thấu thị tương lai.

Nên cũng không thể biết được cô gái đang õng ẹo trước mặt anh này là Trạng Nguyên đại học năm nay đó.

Tối nay lúc báo điểm thì Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm đang dắt nhau ra ngoài ăn một bữa thật ngon.

Mọi người đều vội vã mở máy lên tra điểm, lượng truy cập khủng làm trang web quá tải xoay vòng vòng, nói chung hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Còn bên này Nguyễn Nhuyễn và Giang Ngôn Trạm ngồi trong nhà hàng ven biển, ung dung ăn hải sản.
Ăn uống no nê về khách sạn rồi Nguyễn Nhuyễn mới đi tra điểm của bản thân.

Mà tin cô là Trạng Nguyên đại học năm nay đã lan truyền khắp toàn trường, các giáo viên và bạn học của cô đều đã biết.

Chỉ có Nguyễn Nhuyễn là không.

Nhưng nhìn đến điểm số của bản thân thì trong lòng cô cũng đã đoán được thứ hạng rồi.

Cho nên khi Giang Ngôn Trạm thấy cô ngẩng đầu nhìn về phía anh—— vẫn là khuôn mặt đáng yêu dịu dàng đó, nhưng ánh mắt cô nhìn anh hình như đã khác đi.

Giang Ngôn Trạm thoáng giật mình, hỏi cô: “Sao rồi?”
“Điểm chác oke lắm.” Nguyễn Nhuyễn khiêm tốn nói, “Nhưng mà, khum biết anh có nhớ anh đã hứa với em cái gì hong?”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Ây dà.

Hình như là anh có nói…… Nếu cô thi tốt, thì muốn làm gì cũng được?
Sao anh lại có thể quên chuyện này được nhỉ?
- ------------------
Chương này là sau khi H rồi nha mng, đánh dấu vĩnh viễn luôn rồi mà chương H mình chưa có hứng edit nên sẽ trả sau nhớ.