*từ chap này sẽ đổi xưng hô cho Fal đối với Al, lý do á? đọc rồi sẽ biết :D
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Ồ? Có vẻ như ngươi đang muốn chết thì phải...”
Tên quỷ trước mặt tôi vừa bẻ tay, tôi đã đùa bao giờ đâu, thật sự là tôi không nghe thấy mà...
Dù có thể hạ được hắn ta với sức lực hiện giờ nhưng tôi vẫn tò mò muốn biết chỉ số của hắn.
Đột nhiên, bảng trạng thái của hắn được truyền vào đầu tôi.
Romeo・Vonted
Lv 78
HP 6500/6500
MP 723/823
Sức mạnh 835
Phòng thủ 792
Sức mạnh ma thuật 966
Kháng ma thuật 801
Nhanh nhẹn 798
May mắn 35(Cố định)
Kĩ năng
【Ma thuật】
Ma thuật hắc ám 8
Ma thuật lửa 7
【Võ thuật】
Jujutsu 7
Kiếm kỹ 7
【Ma thuật cấm】
Nguyền rủa 6
Ăn bám 7
Woah, tôi có thể thấy được chỉ số của hắn.
Nghĩ lại thì khi mấy kĩ năng dung hợp lại, tôi nhận được thêm khả năng nhìn thấy mọi thứ. Đây chắc hẳn là hiệu ứng của khả năng đó.
Giờ mới vỡ lẽ ra cái chỉ số của tôi nó bá đến cỡ nào.
Có chết tôi cũng không tiết lộ bảng trạng thái của tôi ra ngoài.
“Romeo, tên đó không hề lắng nghe những gì ta nói”
Tên quỷ bên cạnh Romeo bảo với hắn.
“Ta biết rồi, không cần ngươi phải nhắc lại... Trước khi ta đồ sát gia đình hoàng tộc, ngươi sẽ là đứa đầu tiên phải chầu trời!”
Romeo chắc đã nhận ra rằng ma thuật không có tác dụng nên hắn ta đấm thẳng về phía tôi.
“Coi chừng!?”
Giữa tôi và hắn có sự khác biệt lớn về chỉ số nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi chiến với sinh vật có hình người, theo phản xạ tôi liền bắt chéo hai tay trước mặt.
Thấy thế Romeo rút kiếm ra khỏi bao rồi vung xuống dưới nhằm chặt đứt hai tay tôi.
Cơ mà tay tôi vẫn nguyên si, không có gì xảy ra hết.
“………Huh?”
Romeo bất ngờ lùi lại. Chớp lấy cơ hội, tôi lao tới đấm một cú “nhẹ nhàng” vào mặt hắn.
“Gufuooooooo!?!!!?”
Xung chấn khiền hắn ta bay hơn 20 mét tới chỗ đám quái vật.
“M...Mạnh quá...”
Fal ngưỡng mộ sau lưng tôi. Thật ra tôi cũng không ngờ rằng lực xuất ra lại mạnh như vậy.
Mọi chuyện đã ổn... chết liền.
“Tuyệt vời, ngươi đúng là số dzách!!”
Giọng nói của Romeo vang vọng khắp chiến trường.
Vẫn chưa thấy bóng dáng Romeo đâu nhưng không hiểu vì sao mấy con quái lại bị hút về phía giọng nói phát ra.
Đàn quái bắt đầu ít đi, ngược lại Romeo ngày càng bự và bự hơn nữa.
“Ngươi đang hấp thụ lũ quái à!?”
Romeo không buồn trả lời.
“Phát đấm đó quá nhanh so với ta. Một đối thủ như ngươi xứng đáng có được vinh dự chiến đấu nghiêm túc vơi ta!!”
Romeo giết hết đám quái vật và phát triển thành một tên khổng lồ cao hơn 10m. Hắn ta nắm chặt tay thành nấm đấm và rồi...
“Trả lại cho ngươi này”
Hắn bước tới và đấm mạnh về phía tôi.
Mỗi đấm đều nhanh ngang một viên đạn, do đó chỉ cần một cú là cũng đủ để khiến ai đó ngủm củ tỏi.
“Vô ích, ta đã quá quen với mấy đòn như thế này”
Dễ dàng tránh mấy cú đấm đang tới, tôi chậm rãi tiếp cận Romeo.
“Ngưng tránh né đi!! Sao đòn đánh của ta không có hiệu quả!! Ta chính là đội trưởng hạm đội thứ nhất...”
“Rồi sao?”
Khi đã đến đủ gần, tôi nhảy lên chỗ trái tim của hắn và đấm mạnh nhất có thể.
“Guboaaaaaaaa!!!!”
Lực đấm mạnh đến nỗi tạo ra một cái lỗ trên cơ thể khổng lồ của Romeo.
Lần này chắc chắn là hắn ta đã thật sự chết.
“Giờ thì”
Tôi quay lại, chuẩn bị đối đầu với con quỷ còn lại thì...
“…Hử?”
Hắn ta chạy mất dép, không thấy tăm hơi đâu nữa.
――――――――――――――
“Hãy để ta gửi lời cảm ơn. Những gì cậu làm hôm nay thật sự rất hùng tráng. Nếu không có cậu, chúng ta chắc đã phải bỏ mạng tại đây. Thật sự rất cảm ơn”
Sau đó, tôi được nhà vua cảm ơn khi ông ấy vừa tỉnh dậy.
“Không không không!! Làm ơn ngẩng đầu lên đi ạ! Tôi vẫn chưa làm được điều gì đến mức đó đâu...!”
“Không cần phải khiêm tốn. Mọi người ở đây đều được cứu sống là nhờ có cậu”
Fal cũng cảm ơn tôi như nhà vua, những gì tôi làm chỉ đơn giản là đấm một phát nên tôi chẳng cảm thấy vui chút nào.
Bên cạnh đó... tôi nhận thấy Fal đang nhìn tôi trong khi cười nhếch mép. Cô ấy chưa nhận ra bí mật của tôi đâu nhỉ?
Fal đột nhiên đến gần và thầm nói vào tai tôi.
“Em biết là anh sẽ đến mà. Cảm ơn anh, Al-kun”
“Cô... cô đang nói gì thế, tôi không hiểu?”
Cổ nhận ra cmn rồi.
Ma thuật che giấu ơi, đến lúc cho ngươi làm việc rồi đó.
“Cho dù anh có giấu đi nữa, em vẫn có thể biết được từ giọng nói”
“...Đúng là tôi đã chưa nghĩ đến chuyện này”
Đúng rồi. Tôi từng nói chuyện với cô ấy trước đi nên có khả năng giọng nói của tôi sẽ bị nhận biết.
“Không sao đâu, em sẽ giữ kín chuyện này với cha”
“...Thật sao?”
Dù tôi chưa yêu cầu nhưng thật tốt khi cô ấy vẫn để tôi tiếp tục cuộc sống đồng dáng của mình.
“Em không muốn phải ép buộc nếu aqnh không thích”
“Tôi cứ tưởng cô đã nói vụ này với những người trong cung điện”
“À, người lính từng nhìn thấy anh giúp em đã bảo rằng—”
“Tôi hiểu phần lớn ý cô muốn nói rồi”
Có nghĩa là cả cô ấy và người lính gác đều không nói gì về tôi.
Nhưng mà...
“Sao cô lại muốn có tôi nhiều đến thế? Chắc là vì cung điện hoàng tộc đúng chứ?”
“Cũng đúng một phần, lý do khác là vì em thấy có hứng thú với anh. Bởi vậy nên em mới mời anh đến”
“À...ừ”
“Có vẻ như anh sẽ không chịu đến nên em bỏ cuộc vụ này nhưng em vẫn sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ riêng tư giữa hai chúng ta. Em rất vui nếu anh có thể hiệu được ý em muốn nói”
“Tha cho tôi đi...”
Tôi giơ hai tay lên đầu hàng, Fal nhìn tôi cười thích thú.
Chờ cho đến khi cuộc đối thoại của chúng tôi kết thúc, nhà vua bắt chuyện với tôi.
“Nếu là công dân của vương quốc này, cậu thấy thế nào về việc làm việc trong cung điện?”
Lại nữa?
Tôi hít một hơi thật sâu và.
“Mặc dù đó là một vị trí rất vinh dự và hấp dẫn cho một nông dân như tôi nhưng tôi vẫn từ chối lời đề nghị này vì tôi không thể đáp ứng được cái trách nhiệm lớn lao trong đặc thù của công việc được”
Tôi nói rất nhanh để ngay sau đó, tôi lập tức bỏ chạy.
“Hả!? Lời từ chối đó giống hệt những gì anh từng nói với em! Tính ra anh vừa mới tự khai bản thân là nông dân luôn á!?”
Tôi có nghe và bơ luôn.
“...Cậu ta đi mất rồi. Quả như mong đợi từ người kế vị chiếc áo choàng đó...”
“Ý cha là sao?”
Sau khi Fal hỏi lại, nhà vua bắt đầu kể lại một câu chuyện hoài cổ.
“Cái áo đó từng thuộc về một vị pháp sư đã nghỉ hưu từng làm việc cho triều đình 20 năm về trước. Bằng chứng là dấu đỏ ở trên vai áo”
“Pháp sư!? Nhưng kiểu thiết kế khác xa so với...”
“Ông ta chưa bao giờ muốn thể hiện bản thân nên cái áo choàng đó được làm đặc biệt cho riêng ông ấy
Hơn nữa, ông còn trở thành trưởng làng của một làng nghèo khi nói rằng muốn xây dựng lại ngôi làng, nên là ông ấy tự nguyện nghỉ hưu...
Ngôi làng tên là Shirusu thì phải? Nếu tìm ở đó chắc sẽ tìm ra được cậu ta”
(Ahaha...Kể cả cha cũng muốn anh...Al-kun, em sẽ không để anh tẩu thoát được lần nữa đâu...)
Dù có một chút thông cảm với Al, Fal vẫn suy nghĩ về những cách bắt cậu ta phải vào cung điện.