Nốt Ruồi Lệ Nhỏ

Chương 5: Nhận ra




Sau giờ học.

Trương Trạch sáp lại hỏi: "Sao rồi, lưu thông tin liên lạc của người ta chưa?"

Thẩm Tức liếc mắt nhìn cậu: "Cả ngày cậu chỉ lo nghĩ tới chuyện này thôi à?"

"Tớ đang quan tâm tới chung thân đại sự của cậu đó." Hai tay Trương Trạch chống lên bàn, cười hồn nhiên.

"Ờ đúng rồi." Thẩm Tức kéo khóe cặp lên: "Cơm tối ăn ở đâu còn chưa lo, mà đã lo cho tớ rồi, đúng là tình yêu vô bờ bến."

Trương Trạch không để ý, cậu đã làm xong bài tập cất trong hộc bàn, ung dung đứng đằng kia chờ anh.

Thẩm Tức biết tỏng ý đồ của cậu: "...Gì đấy?"

"Ăn chùa đó." Trương Trạch không biết xấu hổ cười: "Lâu rồi không được ăn cơm dì nấu."

...

*

Thẩm Tức cầm chìa khóa mở cửa, đứng ở huyền quan, nói vọng vào phòng khách: "Con về rồi."

Diệp Thiến đang xào rau trong phòng bếp cầm cái sạn đi ra thì thấy Trương Trạch, cười nói: "Trương Trạch tới đấy à? Mau, mau vào nhà nào."

"Hôm nay nhà cháu không có ai nên cháu tới ăn ké một bữa." Trương Trạch nhún vai: "Làm phiền dì quá."

"Có gì đâu." Diệp Thiến nói: "Các con nghỉ ngơi chút đi, tí nữa là ăn được rồi."

Trương Trạch thường tới đây ăn, bà cũng không lạ gì nữa.

Thẩm Tức tìm cho cậu một đôi dép, bản thân cũng mang vào sau đó về phòng cất cặp.

Còn Trương Trạch đang xem thời sự với Thẩm Túc ngoài phòng khách.

Trương Trạch rất có tài ăn nói, một lát sau hai người đã trò chuyện đến trời trăng mây gió, Thẩm Tức thấy không xen vào được nên đi dọn dẹp cái bàn ở bên cạnh.

Thẩm Túc nhìn dáng vẻ này của con trai, nói với Trương Trạch: "Từ nhỏ Tiểu Tức đã không thích nói chuyện, chắc là di truyền từ chú. Bình thường cháu nhớ nói nhiều với nó lên, để nó cởi mở hơn."

Trương Trạch lắc đầu: "Tuy ít nói nhưng ở trường Thẩm Tức rất được yêu thích, những nữ sinh muốn đưa đồ ăn sáng cho cậu ấy có thể xếp từ lớp đến cổng trường luôn ấy ạ."

Thẩm Túc cười ha hả: "Các con còn trẻ nhưng làm gì cũng phải biết cân nhắc. Chớ yêu đương bậy bạ làm lỡ tương lai của mình."

Trương Trạch: "Cháu thì không sao, tại chẳng có ai theo đuổi cháu cả, nhưng ngược lại Thẩm Tức...thì khó nói lắm."

Thẩm Tức; "Con sẽ không yêu đương đâu, tốn thời gian."

*

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Thẩm Tức chia chén đũa xong, Trương Trạch cũng bưng nồi cơm ra.

"Biết vậy lúc trước sinh thêm một đứa rồi." Diệp Thiến ngồi cười: "Nhìn hai đứa ăn ngon chưa kìa."



Trên bàn cơm, không biết người nào nhắc tới từ "khóc".

Trương Trạch liền nhớ lại: "Mẹ cháu kể hồi còn bé cháu không thích khóc chỉ thích cười, ngay cả khi bị tiêm cũng cười híp mắt."

Dứt lời, cậu lấy cùi chỏ chọt chọt Thẩm Tức: "Hồi nhỏ chắc cậu liếc bác sĩ đến chết rét luôn chứ gì?"

Thẩm Tức: "..."

Diệp Thiến gắp miếng cá, lúc này mới nhớ lại: "Hồi nhỏ Tức Tức không thích nói nhiều, nhưng lại cực kỳ ngoan, không hay khóc nhè. Cơ mà có lần bị một cô bé đánh đến khóc luôn!"

Thẩm Tức cau mày sửa lại: "Mẹ, không phải bị đánh mà là bị đá."

Trương Trạch bắt đầu tò mò: "Cmn Thẩm Tức! Cậu lại có lúc bị người ta đánh đến phát khóc hả! Đánh với đá cũng giống nhau thôi, dù sao cũng khóc rồi."

Tiện thể hỏi thêm: "Dì ơi, sao cậu ấy khóc vậy?"

Diệp Thiến: "Lúc đó giữa cô bé với Tức Tức xảy ra chút chuyện, hình như là giành cái gì đấy. Sau đó, lúc cô bé leo lên ngựa gỗ, vô tình đá vào mắt thằng bé."

Trương Trạch: "Vậy mà cũng khóc?"

Thẩm Tức: "Đó không phải khóc, chỉ là phản ứng sinh lý thôi. Tớ thử đấm vào mắt cậu, thì xem mắt cậu có chảy nước mắt không."

Nói tới đây lại nhớ tới khoảnh khắc hồi sáng kia.

Mạnh mẽ, tư thế nghiêng, nốt ruồi lệ.

Thực sự giống hệt nhau.

Thẩm Tức đặt chén xuống: "Con ăn xong rồi, về phòng trước đây."

Vào phòng, anh mở ngăn kéo dưới cùng của tủ đầu giường, lục lọi trong đó, cuối cùng cũng tìm được một cuốn album.

Anh lấy ra, phủi phủi lớp bụi bám ở ngoài, sau đó mới mở ra cẩn thận tìm.

May là Diệp Thiến xếp ảnh theo trình tự thời gian.

1 tuổi...2 tuổi..4 tuổi...5 tuổi...

Tìm được rồi.

Bức ảnh được chụp bởi Diệp Thiến.

Lúc đó Thẩm Tức bị người ta đá vào mắt, sau khi đến bệnh viện khám sơ, không chịu nổi sự ồn ào của Diệp Thiến nên anh mới đắp một miếng gạc lên mắt phải.

Từ bệnh viện trở về, cô bé đá anh vẫn còn ngồi chỗ đó vẽ tranh, Thẩm Tức nhìn cô rồi đi thẳng lên lầu chẳng hề bận tâm.

Diệp Thiến đã bắt được khoảnh khắc đó.

Sườn mặt của Thẩm Tức và cả khuôn mặt của cô bé đó.

Ngũ quan hài hòa, gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt sáng ngời và nốt ruồi nhạt kia.

Cô hiện tại giống hệt lúc nhỏ.

Thẩm Tức chìm trong hồi ức, mà sao chỉ có một tấm chung thôi vậy?

À, sau này cô ấy không học vẽ ở trung tâm đó nữa, giáo viên nói cô chuyển nhà.

Hai người chỉ có duyên gặp một lần, hơn mười mấy năm mới gặp lại, không nhận ra nhau là chuyện bình thường.

Rõ ràng cô cũng chẳng nhận ra anh.

Không biết từ lúc nào Trương Trạch đã chui vào phòng, dựa lên tường, thong thả hỏi: "Ôi, thanh mai trúc mã đây hả, ai thế?"

Chuyện thời thơ ấu có thể nói là bóng ma của anh, nhớ đến lần duy nhất trong đời Thẩm Tức anh nhếch nhác tới vậy, nhớ đến chuyện Diệp Thiến thường lấy chuyện này ra chọc anh.

Thẩm Tức cụp mắt nhớ tới sáng nay cô suýt ngã nhưng được anh đỡ lại.

Đã vậy còn giẫm lên chân của anh, được lắm.

- -Ai thế?

Thẩm Tức cười nhẹ, lời ít ý nhiều trả lời: "Ôn thần."

*

Đêm đó, Thẩm Tức nằm mơ thấy ôn thần.

Đó là thời thơ ấu của bọn họ, cũng là lần đầu tiên và cuối cùng gặp mặt.

Sau khi anh mua đồ xong và chuẩn bị về nhà, Lâm Trản chợt đến gần và đề nghị anh làm người mẫu cho cô.



Cô bé có giọng nói hồn nhiên như vậy song lực nắm cánh tay anh rất mạnh.

Suy nghĩ một chút rồi anh đồng ý.

Xong xuôi hết, mọi người rủ nhau chơi trò nhập vai.

Lúc đến lượt Lâm Trản chọn vai, những vai quan trọng còn lại là công chúa và tiên nữ.

Khi ấy ở trung tâm cũng có một cô bé mặt mũi dịu dàng, tính cách cũng như vẻ ngoài, nói chuyện nhỏ nhẹ, mím môi mỉm cười.

Lâm Trản và cô bé ấy đều muốn đóng vai công chúa.

Thế là hai người họ bắt đầu cãi nhau.

Tranh cãi không có kết quả, Lâm Trản thở phì phò hỏi Thẩm Tức: "Cậu thấy sao??"

Thẩm Tức nhướng mày nói: "Tớ cảm thấy cậu không thích hợp làm công chúa lắm, cậu thích hợp với...'

Lâm Trản nói to hơn: "Có phải cậu định nói tớ thích hợp làm quốc vương đúng không!!!"

Thẩm Tức cúi đầu im lặng, hồi lâu mới mở miệng: "Tớ..."

Lâm Trản: "Hứ! Tớ sẽ làm công chúa."

Cô mà nóng thì chẳng ai can được đâu.

Để chứng minh mình thích hợp Lâm Trản nói: "Các công chúa trên TV đều biết cưỡi ngựa, tớ cũng thế."

Nói xong đi tới chỗ ngựa gỗ để leo lên.

Thẩm Tức hai ba bước đi theo, Lâm Trản lại không biết anh ở phía sau mình.

Tiếp đó, cô nghiêng người leo lên, vô tình đá vào mắt anh.

Vì đang mơ nên anh chẳng thấy đau đớn gì, chỉ thấy Lâm Trản khóc nức nở dậm chân nói: "Tớ...tớ không cố ý đánh cậu...cậu đừng khóc nữa mà..."

Anh ân cần giải thích: "Tớ không có khóc. Cậu vừa đá vào mắt tớ nên đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi."

"Hả, phản ứng sinh lý." Lâm Trản lo lắng xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tớ thực sự không cố ý đâu."

Thẩm Tức lau nước mắt đang không ngừng chảy ra từ khóe mắt: "Không sao, chuyện bình thường."

Lâm Trản nhíu mày: "Nhưng cậu đang chảy nước mắt kìa. Ờ, mắt của cậu còn sưng nữa. Để tớ thổi chút cho, mẹ nói thổi chút sẽ hết đau liền.

Thẩm Tức: "..."

"Thổi chút cũng chẳng ích gì, tớ phải về nhà nhờ mẹ đưa đi bệnh viện."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của lâm Trản tràn ngập sự buồn bã.

Thẩm Tức: "Không sao, không trách cậu được."

Nghe xong câu "không trách cậu được" Lâm Trản mới lấy lại chút tinh thần, cô phồng má bất mãn: "Ai bảo cậu nói tớ không thích hợp làm công chúa chi."

...

3h sáng, anh giật mình tỉnh giấc vì giấc mơ.

Cái giá buổi tối ngủ không ngon là ngày hôm sau thức dậy muộn.

Để tránh kẹt xe, Thẩm Tức quyết định đạp xe đi học.

Đến nơi, chuông vào lớp đã sắp reo rồi. Anh nhìn bãi đậu xe chật ních quyết định khóa xe để dưới bóng cây trước rồi giữa trưa trở lại đây dời đi.

*

Chuông vào học vang lên.

Lâm Trản sắp xếp bài tập để lên bàn, chờ lớp trưởng tới thu.

Trịnh Ý Miên dựa trên tường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc Tôn Hồng tới thu bài tập, cậu nháy mắt nói: "Lâm Trản, cậu với Thẩm Tức phát triển tới đâu rồi?"

Nhắc đến Thẩm Tức, Lâm Trản nhanh nhảu mở miệng: "Đúng rồi, lần đó...lần đầu tiên tớ gặp cậu ấy, theo dõi cậu ấy thật lâu, cậu ấy có hỏi buổi chiều tớ không có tiết hả? Lúc đó là tiết thứ nhất của buổi chiều, lẽ nào chiều thứ ba cậu ấy không có tiết hả ta?"

Lâu vậy rồi, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện này.

Tôn Hồng: "Tiết 1 chiều thứ ba?" Để tớ coi thử."

Dứt lời, cậu lấy điện thoại ra lướt qua lướt lại sau đó tìm được thời khóa biểu của lớp 1: "Thấy rồi."



Trịnh Ý Miên mở mắt: "Này mà cũng tìm được. Tôn Hồng, cậu đúng là thánh hóng hớt."

Lâm Trản đưa tay ra: "Tớ xem thử."

Tiết 1 chiều thứ ba là môn thủ công.

Lâm Trản: "Môn thủ công? Sao lớp 1 lại có loại môn học này?"

Tôn Hồng: "Nói một cách hoa mỹ là môn thư giản. Tại lớp đó nhiều học sinh giỏi, áp lực học tập lớn, nên cần được thư giãn mắt, đầu óc, bồi dường phát triển các kĩ năng khác, nên trường mở thêm cái môn này."

Lâm Trản: "..."

Tôn Hồng: "Nghe nói Thẩm Tức ghét giờ thủ công lắm, nên xin chủ nhiệm nghỉ, tới giờ là không cần phải học. Giáo viên chủ nhiệm cũng đồng ý luôn, ai bảo người ta đứng nhất lớp, lại có tự tin nữa chi."

"Ghét thủ công?" Lâm Trản gục xuống bàn, buồn rầu nói: "Không sao, tớ giỏi là được, trong gia đình không cần hai người đều giỏi thủ công đâu."

Trịnh Ý Miên:???

Tôn Hồng lại cười: "Tìm hiểu ghê ha, nghe nói cậu còn đưa thông tin liên lạc cho người ta nữa là ý gì đó?"

Lâm Trản ngẩng đầu: "Tớ muốn cậu ấy phải theo họ tớ."

Trịnh Ý Miên: "..."

Lâm Trản chợt tỉnh táo lại, vỗ đầu một cái: "...Tớ muốn theo họ anh ấy."

*

Thu bài tập xong, Tôn Hồng trở lại chỗ ngồi tám chuyện với các cô.

"Đúng rồi, tuần sau có đại hội thể thao, nghe nói giải thưởng phong phú lắm, có muốn tham gia không?"

Lâm Trản: "...thắng rồi sẽ được Thẩm Tức trao giải à?"

Tôn Hồng: "Ê đừng nói vậy, có thể đó."

Lâm Trản ngồi thẳng dậy, quay đầu đập mạnh lên bàn Tôn Hồng, không giấu được sự kích động: "Thiệt hả?"

Tôn Hồng: "Bình tĩnh coi..."

Trịnh Ý Miên: "Vậy đăng ký mục nào cạnh tranh ít, dễ cầm giải thưởng ấy. Có cái nào như vậy không Tôn Hồng?"

Vẻ mặt Tôn Hồng thâm hiểm: "Có đấy, tớ đã nghĩ tới Lâm Trản hợp với cái gì nhất rồi, chắc chắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nỗi."

Tác giả:

Vậy cuối cùng thi hạng mục nào đây (một nụ cười khiêu khích)

Chương này cứ như viết về tình yêu đơn phương của ceo vậy.

Ceo Lâm Trản bạc tình khiến người ta khóc rồi bỏ chạy, chẳng nhớ gì x Thẩm Tức nhớ mãi không quên.

Tên tôi đã nghĩ xong "Đá trước yêu sau: Nuông chiều người vợ nhỏ mạnh mẽ"

Hahahahahaha.