Lâm Trản chạy lon ton đến bên cạnh Tôn Hồng.
Tôn Hồng thật sự rất nghĩa khí, vừa nhận thấy bầu không khí ở bên kia không ổn, lập tức kêu mọi người dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.
Để Lâm Trản có không gian riêng với Thẩm Tức.
Nếu không, hai người bọn họ sẽ không có cơ hội trò chuyện thật nhiều trong bầu không khí như này đâu.
Lâm Trản vỗ vỗ vai Tôn Hồng: "Người anh em tốt, trở về sẽ đãi cậu một bữa!"
Mặc dù kết quả lúc nãy dường như là tự mình làm mình đỏ mặt...
Tôn Hồng bị cô vỗ đến mức muốn bay màu, cậu ôm vai tránh né: "Vl, làm gì vỗ mạnh dữ vậy, cậu muốn giết thần trợ công đáng yêu của mình hả!"
Phát giác Lâm Trản có gì đó không ổn, Tôn Hồng càng nhiều chuyện hơn.
"Trông Thẩm Tức bình tĩnh như thế, còn cậu sao mặt đỏ như mông khỉ vậy?"
Lâm Trản tất nhiên phản bác lại ngay: "Cậu thì biết cái gì! Đây là má hồng"
Tôn Hồng: "...Bây giờ đang trend đánh má hồng lên hết mặt à?"
Lâm Trản: "Tớ tuyên bố bữa ăn của cậu không còn nữa."
*
Lâm Trản vòng ra phía sau đi cùng với Trịnh Ý Miên.
Tất nhiên Trịnh Ý Miên không thể bỏ qua cơ hội ghẹo cô: "Này này này, vừa nãy hai người ở phía trước làm gì hả? Đang quay phim Hàn Quốc đấy à? Phiên bản Hàn của "Liêu trai"?
Lâm Trản hỏi: "Tại sao lại là "Liêu trai"?"
Trịnh Ý Miên nghĩ ngợi rồi cất tiếng: "Nhìn từ xa, trông cậu giống Nhiếp Tiểu Thiến, còn Thẩm Tức thì lại tựa như Ninh Thái Thần. Cậu hao hao một nữ quỷ đầy bụng xấu và cậu ấy thì như một thư sinh thành thật.
Lâm Trản chỉ vào gương mặt mình: "Cậu đã từng gặp qua nữ quỷ nào hèn nhát như vậy chưa?"
Trịnh Ý Miên trung thực lắc đầu: "...Chưa từng."
Lâm Trản chỉ vào Thẩm Tức; "Cậu đã thấy thư sinh nào lạnh lùng như vậy chưa hả?'
Trịnh Ý Miên lại có ý kiến khác: "Tuy cậu ấy không hay nói nhiều nhưng tớ thấy Thẩm Tức rất có phong độ. Vả lại, cho dù mọi người có bị mê mẩn bởi hình tượng lạnh lùng bên ngoài đó thì cậu cũng không nên nghĩ như vậy. Thẩm Tức thực sự rất dịu dàng và ân cần với cậu."
Lâm Trản cúi đầu: "Thật à?"
Trịnh Ý Miên: "Đúng vậy, cậu đã thấy cậu ấy nắm tay người khác bao giờ chưa hả?"
Lâm Trản: "Đó là do tớ ăn vạ."
Trịnh Ý Miên: "Cậu đã bao giờ thấy cậu ấy chạy đến lớp của ai đó để dỗ người ta đi ngủ chưa?"
Lâm Trản: "Cậu ấy làm vậy để cười nhạo quầng mắt đen thui của tớ."
Trịnh Ý Miên nhún vai: "Hết nói nổi."
Lâm Trản lấy tay làm nguội mặt mình lại: "Tớ nghĩ Thẩm Tức chỉ coi tớ là bạn bè thôi, đúng không?"
Trịnh Ý Miên: "Chắc vậy, cơ mà chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu ấy...hơi thích cậu à?"
"Tớ không thấy vậy, sao cậu lại nghĩ thế?" Lâm Trản trợn tròn mắt nhìn Trịnh Ý Miên: "Chắc là do tớ thích cậu ấy nên mới có loại hiểu lầm này.Tớ nghĩ cậu ấy chỉ coi tớ như một người bạn, giống với Tôn Hồng và Tề Lực Kiệt vậy đó, giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn."
"Lúc trước gọt bút không cẩn thận làm đứt tay, chẳng phải đám Tôn Hồng giúp tớ mua tăm bông và băng cá nhân à."
Nghĩ nghĩ, Trịnh Ý Miên tiếp lời: "Cũng có lý, nếu mà hiểu lầm cậu ấy thích cậu, rồi sau này phát hiện thực tế khác xa trí tưởng tượng sẽ rất sốc đó."
"Đúng vậy." Lâm Trản nói: "Với tính cách của Thẩm Tức, nếu thích tớ, tớ chắc chắn sẽ cảm nhận được."
Đi được vài bước, Lâm Trản lầm bầm như đang tự hỏi chính mình hoặc hỏi Trịnh Ý Miên.
"Không biết Thẩm Tức thích kiểu con gái thế nào?
Câu trả lời "Sao tớ biết được" của Trịnh Ý Miên kẹt lại trong họng, Lâm Trản đã giành trả lời trước.
"Thôi bỏ đi, dẫu cậu ấy thích kiểu gì thì cậu ấy cũng phải yêu tớ."
Trịnh Ý Miên: "..."
*
Đoàn người đi đến một nơi có phong cảnh khá đẹp và quyết định ăn trưa ở đấy.
Sau khi ăn xong, một số học sinh mỹ thuật quyết định vẽ ở đây.
Trịnh Ý Miên lấy giá vẽ ra, Tề Lực Kiệt cũng giúp cô ấy sửa soạn màu vẽ.
May là gần đó có nguồn nước và chỗ để du khách vứt rác.
Lâm Trản hỏi: "Mấy bạn khối mỹ thuật ở lại để vẽ, còn những người còn lại thì sao?"
Trương Trạch: "Tớ ở đây nghỉ ngơi."
Mấy người kia cũng thấm mệt, nhao nhao tỏ ở đây nghỉ ngơi, nhân tiện xem mọi người vẽ tranh.
Lâm Trản nhìn xung quanh, loại phác họa phong cảnh này cô đã họa vô số lần, quả thực không có tí hứng thú nào với nó.
Lâm Trản: "Vậy các cậu ở lại đây, tớ đi tới trước xem có cái gì hay để vẽ, lát nữa sẽ quay lại."
Trịnh Ý Miên múc một xô nước, nước còn chưa lấy xong đã cuống quýt hỏi: "Cậu đi một mình à? Không an toàn lắm đâu."
Lâm Trản cười: "Không sao, tự tớ đi đây đó vẽ phác họa còn ít à. Hơn nữa, tớ không đi xa đâu, vẽ xong sẽ lại đây, yên tâm đi."
Trương Trạch nói với Thẩm Tức: "Thẩm Tức, chẳng phải cậu nói muốn đi nữa à, hay là đi với Lâm Trản đi?"
Thẩm Tức thoáng nhìn Trương Trạch, sau đó dán mắt vào Lâm Trản, có vẻ đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này.
Để một cô gái tiến về phía trước quả thực không an toàn lắm.
Thẩm Tức cất điện thoại vào balo, gật đầu nói: "Đi."
Dù sao với anh mà nói, đi đâu cũng vậy.
Vốn tưởng rằng đi một mình, không ngờ lại có người đi cùng, Lâm Trản lập tức mang túi vẽ lên chuẩn bị xuất phát.
Tôn Hồng tặc lưỡi, nhỏ giọng nói với Lâm Trản: "Trong rừng sâu núi thẳm này nhớ nắm chắc cơ hội đấy nhé."
*
Trên thực tế Lâm Trản không ôm ý nghĩ gì khác.
Việc nào ra việc đó, đi chơi thì phải thư giãn.
Bây giờ vẽ thì phải vẽ một cách nghiêm túc, bên nào nặng bên nào nhẹ cô vẫn phân biệt được.
Cô không ngừng ló đầu nhìn về phía xa khiến Thẩm Tức phải hỏi.
Anh hỏi: "Cậu muốn tìm nơi như thế nào?"
Chắc có lẽ là vì nhìn cô tìm quá lâu nên mới muốn hỗ trợ.
Lâm Trản gãi đầu: "Không biết nói sao nữa, tớ muốn tìm một nơi đặc biệt, một nơi chưa có ai vẽ ra."
Thẩm Tức nhìn cô như có điều suy nghĩ.
Tìm tới tìm lui cũng không tìm được nơi nào đặc biệt, Lâm Trản đi hoài cũng mệt, dừng chân lại.
"Chắc không tìm được đâu. Nơi này toàn cây với cây, không có thác nước, cũng không có hồ trong xanh hay bất cứ thứ gì khơi dậy niềm khao khát sáng tạo của tớ...Thôi cứ kí họa đi."
Thẩm Tức: "Ngay tại đây?"
"Ừm." Lâm Trản nói: "Vẽ ở đây. Cậu muốn đi tiếp nữa à?"
Nói xong liền cởi túi vẽ ra, bóp bóp bả vai hơi ê ẩm.
Thẩm Tức đứng sau lưng trả lời: "Không, phía trước cũng chẳng có gì."
Lâm Trản lấy bảng phác thảo ra, tiếc nuối nói: "Không ngờ rằng mang nhiều đồ đến như vậy, cuối cùng lại vẽ kí họa."
Đúng là nỗi đau của người làm nghệ thuật.
Lấy ra một cây bút chì phù hợp nhất, Lâm Trản suy nghĩ định vẽ gì đây, cúi đầu xuống thì thấy Thẩm Tức.
Anh đang chụp một bông hoa nhỏ xíu.
Nó nhỏ đến mức có thể bỏ qua không thấy, Lâm Trản chỉ thấy một chút màu đỏ thuần.
Nhưng mà người này còn đẹp hơn cả hoa.
Nếu tất cả mọi người đều do Nữ Oa nặn ra, Lâm Trản nghĩ, nhất định lúc tạo ra Thẩm Tức bà vô cùng thiên vị, tốn rất ít thời gian lại đẹp trai đến không ngờ.
Nếu như mỗi người đều được vẽ ra.
Góc nghiêng của Thẩm Tức là một nét thành hình, không cần phải sửa lại nhiều lần. Tỷ lệ hoàn hảo như vậy giống như bước ra từ bộ truyện tranh thiếu nữ vậy đó.
Nghĩ vậy, Lâm Trản vô thức vẽ anh.
Thẩm Tức cũng rất hợp tác, thế mà lại giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích, chờ Lâm Trản kí họa xong.
Lâm Trản vừa mừng vừa lo, đẩy nhanh tốc độ ngòi bút, sau khi tô sơ bối cảnh, tấm kí họa này xem như đã hoàn thành.
Cô chuyển bút sang tay trái, dùng tay phải xé tấm kí họa đưa cho Thẩm Tức.
Tờ giấy kí họa mỏng manh bị gió thổi vù vù.
Lâm Trản: "Cho cậu."
Thẩm Tức không nói gì đưa tay ra lấy.
Lâm Trản thình lình rút tấm kí họa lại.
Thẩm Tức bắt hụt.
Lâm Trản kẹp tấm kí họa giữa ngón trỏ và ngón giữa quơ qua quơ lại trêu anh.
"Thương lượng."
"Cậu đổi tư thế cho tớ vẽ đi, đợi tớ vẽ xong thì tấm này cho cậu."
Trông Thẩm Tức như đang cười: "Dựa vào cái gì?'
Ý là dựa vào cái gì để nghĩ bức tranh của Lâm Trản đáng giá để anh làm người mẫu.
Có thể xem thường Lâm Trản nhưng không thể xem thường tranh của cô được.
Cô đứng đó, tự tin đáp: "Chỉ bằng bức tranh này là do tớ Lâm Trản vẽ."
Dường như có một mùi thơm thoang thoảng bay trong không khí, vén mái tóc rối bù của cô lên.
Cô không biết đôi mắt của bản thân bây giờ sáng ngời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo.
Thẩm Tức nén cười, nhìn thằng vào mắt cô.
"Cậu muốn tôi làm tư thế gì?"
Lâm Trản sửng sốt.
???
Cô muốn anh làm tư thế gì??
Sự tự tin mà Lâm Trản vô cùng vất vả thể hiện ra đã gần như hóa thành hư không ngay lúc Thẩm Tức nói xong câu đó.
Vừa nãy với sự trợ giúp của những tia sáng đắm say và bầu không khí tốt đẹp, cuối cùng cô đã đạt được sự thống nhất giữa nội tâm và ngoại hình, toát lên vẻ tự tin quyến rũ.
Ngay khi cô cho rằng mình chắc chắn chinh phục được người mẫu Thẩm Tức, Thẩm Tức lại hỏi một câu kinh người đến thế, gì mà "Cậu muốn tôi làm tư thế gì?"
Cả người cô giống như một quả bóng xì hơi, tất cả khí thế nháy mắt tan thành mây khối, thay vào đó là khoảnh khắc bàng hoàng.
Sau khi lấy lại tinh thần, cuối cùng cô cũng nói được một câu hoàn chỉnh: "Cậu cứ làm đại đi, sao cũng được hết á. Quan trọng tư thế nào làm cậu thoải mái là được."
Càng nói càng sai í nhờ...
Với đôi mắt lấp lánh, Lâm Trản vung vung tay kí họa.
Đúng là cô còn non lắm.
*
Lúc sau, Thẩm Tức đổi không ít tư thế.
...
Điều cấm kỵ nhất của người mẫu là không thể thả lỏng, tư thế cứng ngắc, cơ mà Thẩm Tức lại không như thế chút nào.
Anh làm hết thảy đều tự nhiên, Lâm Trản biết điều này, dù cho có đối mặt với tình thế nước sôi lửa bỏng anh vẫn có thể bình tĩnh như thường, huống chi người đứng trước mặt anh chỉ là Lâm Trản chứ không phải mười mấy cái camera.
Lâm Trản vẽ liên tục một đống.
Thẩm Tức đang chụp hình, Thẩm Tức nhìn cô kí họa, Thẩm Tức nhắm mắt thư giãn...
Mấy tư thế đó của Thẩm Tức chẳng phải cố ý làm ra, phần lớn đều là ngẫu nhiên điều chỉnh theo tư thế mà anh thấy thoải mái nhất, không cần phiền Lâm Trản, chính anh cũng thoải mái.
Trong lúc vẽ, Lâm Trản còn nghĩ rằng.
Lần gặp đầu tiên, cô thậm chí còn không dám đưa ra lời nhờ vả, anh vì tránh cô còn cố ý lấy đá chặn đường.
Không ngờ có một ngày anh lại thực sự nguyện ý làm người mẫu cho cô.
Dường như khoảng cách giữa hai người đang từng chút xích lại.
*
Vẽ xong trời đã chạng vạng tối, bầu trời bị mây lớn che mờ, tỏa ra một màu tím đỏ dịu dàng.
Chiếc đèn mây bị kéo ra thành từng mảnh và lại một lần nữa hòa quyện với nhau.
Lâm Trản hỏi anh: "Phải về sao?"
Thẩm Tức phủi phủi bụi trên người đáp: "Đi thôi."
Cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh, đảo mắt, quay người muốn bước về phía trước.
Chợt bị người gọi lại.
"Lâm Trản."
Giọng của chàng trai vừa ôn hòa lại trong trẻo.