Sở Thần thật sự một mình đến bìa rừng phía nam, anh không dám đánh cược sự an toàn của Tĩnh Hàm, bởi vì rất có thể người bắt cóc cô chính là thằng nhãi điên Tuấn Hào kia.
Cậu ta cực kỳ nguy hiểm, không sợ chết không có nhược điểm, anh không thể dùng thủ đoạn thông thường trên thương trường, cách tốt nhất chính là nghe theo lời cậu ta.
Sở Thần bước vào một căn nhà kho bỏ hoang thì thấy Tĩnh Hàm đang bị trói trong một góc, tay chân và cả miệng đều bị băng keo dán chặt, thấy anh tiến tới gần, cô liên tục lắc đầu ra hiệu cho anh, đôi mắt xinh đẹp cũng ngập tràn hơi nước, anh nhìn mà đau lòng không thôi.
Anh biết Tuấn Hào có thiết kế bẫy rập cho mình, nhưng anh không thể bỏ chạy, Tĩnh Hàm của anh đang ở trước mặt kìa.
“Ưm...”
Mắt thấy anh càng đến càng gần, Tĩnh Hàm gấp đến mức khóc nức nở, khoảnh khắc chạm vào cô, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ngoan, không sao đâu anh đã tới... A!”
Sở Thần chưa kịp nói dứt câu đã thấy cơ thể tê rần sau đó ý thức nhanh chóng biến mất.
Tuấn Hào nhìn Sở Thần nằm trên mặt đất, môi cong lên một nụ cười tàn nhẫn, cậu ta thu máy chích điện lại bước tới chỗ của Tĩnh Hàm cười nói:
“Ông già này có lớn mà không có khôn, em đi theo ông ta là để chực chờ hốt phân thay tã cho ông ta sao?”
“Ưm...”
Tĩnh Hàm la hét, trong mắt tràn ngập căm hận, Tuấn Hào gỡ miếng dán trên miệng cô ra, ngay lập tức cô hô to:
“Tuấn Hào, người cậu hận là tôi, không liên quan đến Sở Thần, làm ơn thả anh ấy đi đi mà.”
Cô thật sự hối hận, đáng lẽ cô không nên tự cho mình đúng đến gặp Phương Nhã, chung quy cũng tại cô không tin Sở Thần, hiện giờ mới biết toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của Tuấn Hào.
“Chậc chậc, sao lại không liên quan đến ông ta? Nếu không có ông ta xen vào thì em đã là người phụ nữ của tôi rồi.”
Tuấn Hào đẩy Tĩnh Hàm ngã ra đất rồi đè lên người cô, một bàn tay xoa nắn gương mặt của cô.
“Thời gian làm tình nhân cho ông già này có phải em đã học đủ mọi thủ đoạn lẳng lơ không hả? Phía dưới chắc cũng lỏng lẻo rồi nhỉ? Chắc phải gọi thêm vài thằng khác tới mới thỏa mãn được em.”
“Cút đi! Đồ biến thái bệnh hoạn! Mẹ tôi mới là người có thù oán với cậu, cậu tìm bà ta tính sổ đi. Nếu... nếu cậu thả tôi và Sở Thần đi, tôi nhất định sẽ tìm cách không để cậu vướng tù tội, cậu có thể ra nước ngoài làm lại cuộc đời.”
Tĩnh Hàm cố hết sức thuyết phục Tuấn Hào nhưng cậu ta căn bản không nghe, lúc này đang luồng tay xuống váy của cô kéo quần nhỏ của cô ra.
“Mặc dù đã lỏng lẻo nhưng tôi sẽ không chê, thằng nhỏ của tôi cũng rất to, lúc trước em đã nhìn thấy rồi mà.”
Tuấn Hào nở nụ cười man rợ, Tĩnh Hàm sợ hãi la hét:
“Tránh ra!”
“Ngoan... tôi còn trẻ, chắc chắn sẽ làm em sung sướng hơn ông già kia...”
Tuấn Hào chưa nói hết câu đã phía sau ót đột nhiên đau nhói rồi gục xuống tại chỗ.
Sở Thần cầm gậy sắt vung lên đập mạnh vào đầu cậu ta.
“Hừ, một câu già hai câu già, để xem ông già này xử thằng nhãi ranh như cậu thế nào.”
“Sở Thần...”
Tĩnh Hàm nhìn Sở Thần với ánh mắt ngập nước, anh nghiêm nghị mím môi nhìn cô một cái rồi khom người trói Tuấn Hào lại sau đó ném cậu ta vào một góc, cuối cùng mới cởi trói cho Tĩnh Hàm.
Thấy anh không nói lời nào, trong lòng Tĩnh Hàm hơi thấp thỏm:
“Sở Thần, em xin lỗi...”
“Thôi, đợi thoát khỏi chỗ này trước, có chuyện gì nói sau.”
May mắn khi anh tới có mặc áo bảo vệ, nếu không vừa rồi bị chích điện đã sớm hôn mê rồi, hiện tại cần thiết phải đưa Tĩnh Hàm ra ngoài trước.
Sở Thần đi tới cửa nhà kho, cố sức kéo nó ra nhưng không được, đột nhiên lúc này hơi lạnh thấu xương truyền tới, toàn bộ nhà kho đều bốc lên khí lạnh.