Hai dì cháu đi mua sắm, cô Mai nhiệt tình lựa chọn váy áo cho Tĩnh Hàm không hề có dấu hiệu bất thường, tuy nhiên Tĩnh Hàm vẫn không thả lỏng cảnh giác.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, cô nói:
“Chúng ta mua thế này cũng đủ rồi, về nhà thôi.”
Trong thoáng chốc ánh mắt của cô Mai lộ ra vẻ lúng túng nhưng rất nhanh sau đó đã che giấu kịp, cô ấy nói:
“Cũng được, chúng ta ra xe thôi... ôi trời ơi...”
Đột nhiên lúc này một đứa nhỏ cầm cây kem chạy tới va vào cô Mai khiến trước người cô ấy dính một vệt kem tươi.
Mẹ của đứa bé vội vàng lên tiếng:
“Xin lỗi đứa nhỏ nghịch quá, tôi lau giúp chị nhé.”
Vừa nói mẹ của đứa bé vừa rút khăn giấy ra muốn lau vết kem trên áo cô Mai, tuy nhiên đã bị cô ấy lập tức né tránh, trên mặt lộ vẻ khó chịu:
“Thôi khỏi đi, trông chừng thằng nhỏ cẩn thận vào. Thật xui xẻo.”
Dứt câu cô Mai xoay người tiến vào nhà vệ sinh, đương nhiên Tĩnh Hàm cũng đi theo, nhìn hành vi khi nãy của cô ấy, cô cảm thấy như thế rất bình thường, nếu cô ấy tỏ ra rộng lượng cười nói với mẹ con đứa trẻ kia thì mới là lạ đấy.
Tĩnh Hàm đi vào nhà vệ sinh nữ vệ sĩ đương nhiên không đi theo, cô đứng bên ngoài nói vọng vào:
“Dì cần cháu giúp gì không?”
Tuy nhiên bên trong không nghe cô Mai lên tiếng, lấy làm lạ Tĩnh Hàm tiến đến buồng vệ sinh cô ấy vừa bước vào, chưa kịp hỏi chuyện thì cánh cửa đã mở ra.
Cô Mai bị một người phụ nữ bịt mặt khống chế, hai mắt nhắm nghiền trông như đã hôn mê.
Tĩnh Hàm hô to:
“Bà làm gì vậy? Có ai không...”
“Câm miệng, không được la nếu không tao đâm chết bà ta.”
Người phụ nữ kia đặt con dao gọt trái cây lên cổ cô Mai, Tĩnh Hàm không dám kêu nữa mà sợ hãi nói:
“Bà cần tiền hay trang sức thì cứ lấy, đừng tổn thương người vô tội.”
Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt thoáng qua sự căm ghét nhưng rất nhanh đã bị thay thế bằng hơi nước.
Cô ta kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt biến dạng xuất hiện trước mắt Tĩnh Hàm.
“Chị là... Phương Nhã?”
Mặc dù cái mùi của cô ta đã bị cong quẹo, mí mắt sưng húp da dẻ cũng sần sùi xuống cấp, nhưng Tĩnh Hàm vẫn nhận ra đối phương là Phương Nhã.
Nhưng sao cô ta ra nông nỗi này?
Không đợi Tĩnh Hàm hỏi ra thắc mắc, cô ta đã rơi lệ nghẹn ngào nói:
“Tĩnh Hàm, con gái của mẹ, rốt cuộc mẹ cũng tìm thấy con rồi.”
Tĩnh Hàm: ...
“Chị bị điên rồi hả? Sao kêu tôi là con gái xưng mẹ với tôi?”
Tĩnh Hàm cảm thấy Phương Nhã đã không còn được tỉnh táo bèn xoay người chạy ra ngoài tìm người giúp.
Nếu biết đối phương là ai, cô không tin Phương Nhã dám giết người.
Nhưng vừa xoay lưng đi Phương Nhã đã hét lên:
“Mẹ thật sự là mẹ của con, năm xưa mẹ tráo đổi con với thằng Tuấn Hào tại bệnh viện Bạch Đằng, lúc đó mẹ hai mươi tuổi, đang thực tập làm y tá ở đó, trên lưng của con có một vết bớt màu đỏ hình bông hoa.”
Tĩnh Hàm nhíu mày, trong lòng hoàn toàn không tin lời cô ta nói.
“Những chuyện này chỉ cần đến bệnh viện điều tra là ra, chị định dùng mấy thứ này để lừa tôi sao?”
“Mẹ không lừa con!”
Phương Nhã vội vàng đưa tay vào túi áo sau đó lấy ra một tấm hình.
“Con xem, đây là ảnh chụp chung của mẹ con mình sau khi sinh con ra.”
Tĩnh Hàm nhận lấy, nhìn khuôn mặt giống mình đến tám chín phần trong hình, tim của cô bắt đầu đập loạn nhịp.
Mặc dù gương mặt hiện tại của Phương Nhã không giống với cô gái trong hình, nhưng cô biết hai người là một.
Đôi khi giữa mẹ con có một sợi dây liên kết rất mạnh mẽ, vừa nhìn thấy tấm ảnh, lòng cô chợt dâng lên cảm xúc khác lạ.
Đối diện Phương Nhã tranh thủ nói:
“Mẹ đã nhờ Sở Thần nói chuyện này với con, mẹ muốn hai mẹ con mình nhận nhau nhưng nào ngờ anh ta vì che giấu chuyện trước đây từng quan hệ với mẹ mà thuê giang hồ bắt cóc mẹ rồi phóng hỏa, nếu mẹ không phước lớn mạng lớn đã chết cháy rồi.”