Tĩnh Hàm ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao vậy? Chẳng phải anh nói muốn chờ khi em tốt nghiệp đại học xong sao?”
Sở Thần hôn lên trán cô, nói:
“Quá lâu, anh muốn điều gì đó bảo đảm cho cả anh và em, trước mắt chúng ta chỉ đính hôn và đăng ký kết hôn thôi, chờ khi em tốt nghiệp, chúng ta mới tổ chức đám cưới, chịu không?”
Sau khi biết mẹ ruột của Tĩnh Hàm là Phương Nhã, lòng anh thật sự không yên một chút nào.
Tuấn Hào trốn thoát chưa rõ tung tích bây giờ lại có thêm quả bom nổ chậm, quá nhiều yếu tố có thể cướp cô gái nhỏ của anh đi, anh không thể không lo lắng được.
Còn Tĩnh Hàm thì nghĩ có lẽ anh sợ cô lại suy nghĩ nhiều nên mới đưa ra quyết định này, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Đối mặt với người đàn ông chu đáo như thế, cô muốn không động lòng cũng khó.
Vì thế cô gái nhỏ Tĩnh Hàm gật đầu rồi nói nhỏ:
“Ừ, chúng ta đính hôn đi.”
Sở Thần nhìn vành tai đỏ ửng của Tĩnh Hàm, toàn thân đột nhiên khô nóng.
Từ sau lần phát sinh quan hệ ở khách sạn, đã hai tháng rồi anh không chạm vào cô. Mắt thấy cô đã chấp nhận mình, Sở Thần không tiếp tục nhịn nữa, anh bế cô bước nhanh lên lầu.
Rầm.
Tiếng đóng cửa nóng vội vang lên như minh chứng cho chủ nhân của nó đang gấp gáp đến mức nào.
Thời hạn trả nợ đã đến, Sở Thần để Phương Nhã tự mình mang tiền đến cho bọn giang hồ, ban đầu cô ta rất sợ nhưng ngẫm lại nếu không giấy trắng mực đen rõ ràng sau này chúng lại đòi tiền cô ta thì biết làm thế nào.
Cô ta có thể tiếp tục bòn rút Sở Thần, nhưng đây không phải kế lâu dài, huống chi cô ta cũng không có ý định cung tiền cho kẻ khác hưởng, có tiền rồi cô ta tiêu xài không tốt hơn sao?
Ôm suy nghĩ này Phương Nhã mang vali tiền đến gặp bọn giang hồ, chúng nhìn từng xấp tiền đô bên trong, đôi mắt lóe lên sự tham lam.
Phương Nhã ghét bỏ hất cằm kiêu ngạo hỏi:
“Giấy nợ đâu?”
Tên cầm đầu liếc mắt ra hiệu với đám đàn em, chúng lập tức vây quanh Phương Nhã sau đó khống chế cô ta.
Phương Nhã hét lên:
“Chúng mày làm gì đó? Tao đã trả tiền rồi mà?”
Tên cầm đầu cười nham hiểm.
“Nếu chỉ tỏng hai ngày mà mày đã bòn được nhiều tiền như vậy từ ngài Trầm thì chứng tỏ mày có giá trị trong lòng ngài ấy, đã vậy bọn phải bào rỗng mày chứ đúng không?”
Phương Nhã vừa nghe đã hiểu, chúng muốn bắt cóc cô ta để tống tiền Sở Thần, nhưng anh sẽ cứu cô ta sao?
Câu trả lời là không.
Thậm chí anh còn muốn cô ta chết, có như vậy bí mật về mẹ ruột của Tĩnh Hàm mới được giấu kín.
Nghĩ đến đây Phương Nhã la lên:
“Không không, hiểu lầm rồi, tôi không có phân lượng gì trong lòng ngài Trầm cả, lúc... lúc trước tôi có ơn cứu mạng mẹ anh ta nên anh ta cho tiền tôi trả nợ, anh ta chỉ cho một lần này thôi, còn muốn đuổi tôi ra nước ngoài nữa kìa.”
Đám giang hồ nghe vậy nhìn nhau, họ cảm thấy Phương Nhã nói có lý, hơn nữa họ nghe nói nhà họ Trầm chỉ mới nhận con gái nuôi hai năm gần đây thôi nên có lẽ là ơn cứu mạng thật.
Tên cầm đầu cau mày, gã suy nghĩ thật kỹ, nếu thật sự như lời Phương Nhã nói thì giữ cô ta lại cũng không có ít lợi gì, nói không chừng còn vướng víu.
Gã bước tới nắm tóc Phương Nhã cảnh cáo:
“Tao sẽ điều tra, nếu mày gạt tao, tao sẽ lột da mày ra đấy.”
Phương Nhã gật đầu như trống bỏi.
Sau đó cô ta bị nhốt trong hang ổ của bọn giang hồ năm ngày, ngày thứ sáu tên cầm đầu tức giận mắng to:
“Mẹ nó, con đàn bà này nói không sai, nó mất tích mấy ngày rồi mà vẫn không thấy người nhà họ Trầm đi tìm.”
Đàn em của gã hỏi:
“Vậy chúng ta thả nó ra sao?”
Tên cầm đầu gật đầu, giữ quả bom nổ chậm này được ích lợi gì.
Tuy nhiên đúng lúc này bên ngoài nhà kho vang lên tiếng động cực lớn.
Ầm ầm ầm!
“Cảnh sát tới!”