Hóa ra sau khi về nước Phương Nhã vẫn quen thói tiêu xài phung phí, bà Châu cũng mắt nhắm mắt mở vì cho rằng cô ta sẽ trở thành con dâu của mình.
Nhưng khi Sở Thần công khai chuyện của Tĩnh Hàm, chi phí của cô ta bị cắt giảm mạnh chưa bằng một phần mười trước đó.
Đáng lẽ không có tiền cô ta chỉ cần ít đi mua sắm tiêu xài là xong, nhưng ngặt nổi sau khi về nước cô ta khoe khoang phách lối khắp nơi quen được một số chị em plastic, hiện tại nếu cô ta không tiếp tục vung tiền thì sẽ bị cười chê.
Thế là cô ta dùng thân phận cô ba nhà họ Trầm vay tiền một băng nhóm xã hội đen.
Vốn dĩ họ cũng không dám cho cô ta mượn nhiều, nhưng nghĩ nhà họ Trầm khổng lồ như thế, chỉ dựa vào tiền lãi thôi cũng đủ để họ tiêu pha cả đời.
Vậy nên cho đến hiện tại Phương Nhã đã nợ một trăm tỉ từ tổ chức xã hội đen này.
Con số khủng khiếp như thế, dọa Phương Nhã trực tiếp trợn trắng mắt.
“Cái gì? Một trăm tỉ? Chẳng phải tôi chỉ nợ các người hai mươi tỷ thôi sao?”
Tên dẫn đầu cười nhạo:
“Phải cho tụi này ăn tiền lời chứ? Đừng nói nhiều, mau trả tiền! Nếu không tụi tao mổ bụng mày lấy nội táng bán đấy.”
Phương Nhã sợ hãi co rúm lại, cô ta biết đám người này tàn nhẫn, cô ta không ngờ họ lại ăn lời cắt cổ đến mức này.
Cô ta vốn chỉ mượn một ít trùng tu nhan sắc và mua sắm khoe khoang, đợi sau đó về nhà khóc lóc cầu xin bà Châu thì bà sẽ trả cho, nhưng một trăm tỉ, cô ta không dám mở miệng.
Mắt thấy bản thân sắp bị lôi đi, Phương Nhã vội la lên:
“Các người cho tôi một ít thời gian, tôi vẫn chưa nói chuyện mình mắc nợ cho gia đình biết, đợi tôi nói rồi chắc chắn anh trai tôi sẽ mang đến cho các người cả vốn lẫn lãi.”
Tên cầm đầu phun một bãi nước miếng lên mặt cô ta, khinh miệt nói:
“Mày đừng hòng gạt tao, vừa rồi người quen của tao làm trong Trầm thị đã nói mày bị ngài Trầm đuổi ra khỏi tập đoàn, hơn nữa người nọ còn nói mày chỉ là con gái nuôi không hề có địa vị, ngài Trầm dựa vào đâu trả nợ cho mày?”
Càng nói càng tức, tên cầm đầu vung tay lên tát vào mặt Phương Nhã một cái.
“Mẹ nó coi như tao xui xẻo đụng phải mày, già nua xấu xí không thể làm gái trả nợ thì thôi đi, nói không chừng nội tạng cũng không bán được bao nhiêu tiền, gom lại không biết đủ mười tỉ hay không.”
Phương Nhã rất muốn kêu cứu nhưng cô ta đã bị chúng lôi vào hẻm nhỏ, nơi này căn bản không ai qua lại, cô ta kêu khản họng cũng không ai tới.
Bị dồn vào đường cùng trong đầu Phương Nhã lóe lên một suy nghĩ, cô ta vội nói:
“Các người cho tôi ba ngày, trong vòng ba ngày tôi sẽ mang tiền trả cho các người.”
Thấy tên cầm đầu không tin, Phương Nhã nói tiếp:
“Như anh nói bán nội tạng của tôi cũng chưa tới mười tỉ, sao không cho tôi một cơ hội, nếu tôi trả được tiền chẳng phải anh sẽ có mấy trăm tỉ sao?”
Tên cầm đầu suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu bay nhanh suy tính, gã không nghĩ Phương Nhã có thể trốn thoát mình, nhưng nếu cô ta trả tiền, gã sẽ có mấy trăm tỉ.
“Được, tao cho mày hai ngày, mang năm trăm tỉ tới trả, nếu không cứ đợi bị cắt cổ đi.”
Trực tiếp tăng thêm ba trăm tỉ, Phương Nhã cảm thấy chân mềm nhũn nhưng hiện giờ cô ta chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Sau đó đám giang hồ lột sạch trang sức đắt tiền trên người cô ta rồi nghênh ngang rời đi.
Phương Nhã vừa sợ vừa hận, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Sở Thần.
“Em muốn gặp anh, có liên quan đến thân phận của Tĩnh Hàm, nếu anh không tới em sẽ trực tiếp nói cho con bé biết mẹ của nó là ai.”