Đột nhiên Tĩnh Hàm thật muốn khóc, nước mắt trào ra nhòe cả gương mặt.
Không những khóc mà cô còn khóc thành tiếng dọa Sở Thần nhảy dựng vội vàng lau nước mắt cho cô.
“Sao lại khóc nữa rồi? Vẫn không tin anh sao?”
Tĩnh Hàm lắc đầu, lần này trên môi cô lộ ra một nụ cười tươi tắn, cô cũng vòng tay ôm lấy eo của Sở Thần, nói:
“Chị ma đã giao em cho anh rồi, anh không được bỏ rơi em nếu không chị ấy sẽ theo ám anh đó.”
Vào khoảnh khắc này Tĩnh Hàm như trở về thời gian bi kịch chưa xảy ra với mình, lúc đó cô vẫn là một cành vàng lá ngọc được người thân cưng chiều hết mức.
Chị ma?
Cô gái nhỏ thật biết đặt biệt danh cho anh.
Mặc dù không quá thích giới tính của mình bị thay đổi nhưng Sở Thần vẫn rất vui khi Tĩnh Hàm đã chịu mở lòng.
Nếu sớm biết mọi chuyện dễ dàng như vậy thì anh đã bịa chuyện từ đầu rồi.
“Anh sẽ không bỏ rơi em, anh định theo đuổi để em thích anh sau đó nhanh tay rước em về làm vợ. Cô gái nhỏ của anh xinh đẹp ưu tú thế này, anh còn sợ em chê anh nữa đấy.”
Sở Thần ôm chặt lấy cô gái trong lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm của cô.
Mặt của Tĩnh Hàm thoáng chốc đỏ lên, cô dùi vào lòng ngực anh, khóe môi càng giãn rộng ra.
Đến lúc này chị ma vẫn vì lo lắng cho cô mà tìm giúp cô một nơi nương tựa tốt. Cô tin vào ánh mắt của chị ma.
“Dạ.”
Tĩnh Hàm ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, trái tim già cỗi của Sở Thần lập tức đập bùm bùm.
Anh nâng mặt cô lên hôn mấy cái, sau đó lướt nhẹ qua cánh môi nhỏ xinh của cô rồi hỏi:
“Vậy hiện tại em có muốn quyến rũ anh tiếp không?”
Sở Thần nhịn không được mà trêu chọc cô, lần này không chỉ mặt mà tai và cổ của cô đều đỏ, cứ cúi đầu lắc qua lắc lại không chịu nói chuyện.
Sở Thần yêu chết dáng vẻ này của cô rồi bèn nắm tay cô đi đến bên giường.
“Tối nay ngủ lại phòng của anh đi, chỉ ngủ thôi, anh biết em học tập đã rất mệt rồi mà.”
Tĩnh Hàm nghe lời nằm xuống giường.
Sở Thần tắt đèn sau đó kéo cô ôm vào trong ngực, đến lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc cũng ôm được người yêu về nhà rồi.
Tĩnh Hàm nằm trong lòng của anh nghe tim anh đập loạn, trong lòng nóng hổi.
Người đàn ông tài giỏi bản lĩnh cộng thêm vẻ ngoài lịch lãm thế này lại yêu thích mình, thật khó tin mà.
Tất cả đều nhờ chị ma...
...
Hôm sau Tĩnh Hàm đến trường, hiện giờ cô đã không coi mình là tình nhân bị người ta bao nuôi nên thần thái trở nên vô cùng rực rỡ, sự tự tin ngày xưa đã quay về rồi.
Cô bước vào lớp học, bạn bè không ai lại gần nói chuyện với cô, hôm nay họ phát hiện cô dễ tính hơn mọi khi nhưng họ vẫn dè chừng.
Biết đâu được ngay khi họ tiến tới làm quen lại bị người ta cho ăn nguyên cục lơ thì sao?
Tĩnh Hàm không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, cô nắm bắt thời gian lấy sách ra ôn tập, bên tai bỗng nghe thấy đám học sinh bàn tán:
“Mày nghe gì chưa? Tuấn Hào của lớp hỏa tiễn bị tạm giam rồi đó.”
“Chuyện gì vậy? Sao cậu ấy lại bị bắt?”
“Không biết nữa. Ngẫm lại nhà họ Lưu thật sự xong đời rồi, ba người đàn ông đều vào tù, chỉ còn lại một bà dì yếu đuối làm sao sống nổi?”
“Bớt lo chuyện nhà người ta đi. Tôi còn nghe thêm một tin tức động trời nữa này.”
Cả đám học sinh mở to mắt dóng tai nghe, ngay cả Tĩnh Hàm cũng thế, cô đã phân tâm ngay lúc họ nói Tuấn Hào bị bắt rồi.
Cô âm thầm thở phào một hơi, Sở Thần làm việc nhanh thật, sau này cô không còn sợ hãi gì nữa rồi.
Còn về bà Liên... dù sao cũng làm mẹ con mười mấy năm, có rảnh cô sẽ đến thăm.
Lúc này học sinh kia lên tiếng:
“Ông Hoàng Long được thả rồi.”