Bà Châu đập bàn đứng lên hỏi:
“Con qua lại yêu đương với học sinh? Con ngại mạng mình quá dài hay chê cuộc sống quá nhàm chán? Con có biết quan hệ với trẻ vị thanh niên sẽ bóc bao nhiêu cuốn lịch hay khong?”
Bà Châu bạo nộ rống vào mặt Sở Thần, anh nhắm mắt né sang một bên, vẻ mặt cực kỳ cam chịu.
Rống đủ rồi bà Châu dừng lại, hiện tại tới phiên Sở Thần giải thích về chuyện cô bạn gái đi học của mình.
Anh thở dài nói:
“Không phải trẻ vị thành niên, đã qua tuổi mười tám một tháng rồi. Hơn nữa hai đứa chúng con còn tìm hiểu khá lâu mới đến với nhau, hiện tại đã dọn tới sống chung, chỉ đợi em ấy tốt nghiệp đại học, con sẽ cưới em ấy.”
Từng câu từng chữ anh thốt ra rơi vào tai Phương Nhã biến thành trăm ngàn mũi kim châm chít đau xót không thôi.
Cô ta phẫn hận đến mức cả người đều run rẩy, Sở Thần nhíu mày, xem ra anh phải nhanh chóng xử lý mầm tai họa ngầm này rồi, tốt nhất tống cổ cô ta ra nước ngoài, nếu để lại nói không chừng sẽ làm ra chuyện điên khùng nào đó.
Phương Nhã hít sâu mấy ngụm cố bình ổn tâm trạng sao đó gượng gạo lên tiếng:
“Mới tí tuổi đầu đã đồng ý sống chung với đàn ông, cô gái này có vẻ không đứng đắn...”
“Câm miệng!”
Phương Nhã chưa nói hết câu đã bị quát, người quát cô ta không phải Sở Thần mà là bà Châu ngồi bên cạnh, cô ta kinh ngạc trợn to mắt không dám tin.
Cô ta nghĩ bà Châu đã nhận định mình là con dâu thì sẽ phản đối Sở Thần quen người khác, huống chi ngày thường cô ta cung phụng hầu hạ bà như thế, bà không nên đứng về phía cô ta sao?
“Mẹ...”
Bà Châu phất tay tỏ vẻ phiền chán nói:
“Được rồi, đây là chuyện của Sở Thần, con đừng nói xen vào, hiện tại nó đã tìm được bạn gái, thân làm em gái nuôi con không nên cạnh khóe chị dâu tương lai như thế.”
Tay của Phương Nhã run lên.
Em gái nuôi? Chính bà là người ngầm cổ vũ cô ta tiếp cận Sở Thần bây giờ lại nói cô ta chỉ là em gái nuôi?
Còn nữa, chị dâu tương lai? Ha ha, bắt cô gọi một con nhãi ranh là chị dâu, khinh người quá đáng mà!
Phương Nhã cúi thấp đầu một lần nữa bình ổn tâm trạng nhưng không được, cổ họng của cô ta dâng lên một mùi tăng mặn của máu, cô ta thật sự rất hận.
Sở Thần buông chén đũa xuống đứng dậy nói:
“Tập đoàn còn có việc, con đi xử lý trước.”
Bà Châu vui vẻ cười tươi nói:
“Được con đi làm rồi về với bạn gái, rảnh rỗi sang thăm mẹ cũng được, con bé mới lớn nếu bỏ bê nhiều sẽ chạy mất đấy.”
Trên mặt bà Châu không giấu nổi sự vui mừng, tính ra con trai của bà cũng thật bản lĩnh, ba mươi mấy tuổi đầu rồi vẫn khiến gái mười tám mê, huống hồ người khiến anh nói ra hai chữ bạn gái thì có lẽ không phải hạng tham tiền mới tiếp cận anh.
Đợi khi nào có thời gian, bà sẽ sang thăm con dâu tương lai.
Bà Châu liếc nhìn Phương Nhã, tâm trạng lại chùn xuống, ban đầu bà nghĩ cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng nhìn biểu hiện độc ác vừa rồi thì có vẻ bà đã bị dắt mũi suốt mấy năm qua rồi.
Xem ra phải mau chóng tiễn của nợ này đi.
Bà Châu đứng dậy nói:
“Mẹ cũng no rồi, con ngồi ăn đi mẹ về phòng trước.”
Dứt câu bà Châu cũng mặc kệ Phương Nhã thế nào mà xoay người đi lên lầu.
Cô ta nhìn theo bóng lưng của bà Châu, ánh mắt thâm độc tàn nhẫn như muốn lóc da xẻo thịt bà.
Bà già được lắm! Lợi dụng tôi xong muốn đá đi à? Đừng mơ!