Tuấn Hào nhìn chiếc xe chạy mất hút, đầu lông mày nhíu lại thật chặt.
Anh ta không cho rằng Tĩnh Hàm sẽ cặp kè với ông chú kia, hơn nữa nhìn dáng vẻ cung kính của ông ấy không giống đại gia bao nuôi cô chút nào.
Nhưng với khả năng hiện tại của cô, cô không thể có xe riêng đưa đón như thế được.
“Hừm, người mình gài vào nhà họ Lý chẳng có tác dụng gì cả, thật bực mình.”
Tuấn Hào lẩm bẩm một câu, tâm trạng càng thêm nóng nảy.
Tĩnh Hàm là món đồ chơi riêng của anh ta, đã là đồ chơi thì nên ở yên trong lồng kính không được chạy loạn.
Ngày đi học kế tiếp, Tuấn Hào không tìm Tĩnh Hàm khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngài Trầm đã nói sẽ giúp cô thoát khỏi anh ta, nhưng cô đoán phải mất rất nhiều thời gian, trong lúc này cô thật sự quá sợ hãi anh ta sẽ vờn quanh cô, trông chẳng khác gì thú săn rình rập con mồi vậy.
Tan học, Tĩnh Hàm vẫn ngồi vào xe do Sở Thần sắp xếp trở về biệt thự mà không biết rằng Tuấn Hào đã bám theo phía sau.
Hôm nay hiếm khi Sở Thần có mặt ở nhà vào buổi trưa, lúc này anh đang đứng trước cổng nghe điện thoại, Tĩnh Hàm lấy làm lạ, trời nắng thế này sao anh không ngồi trong nhà mà ra đây đứng?
Tĩnh Hàm không hề nghĩ anh cố tình ra cổng chờ cô đi học về.
Tĩnh Hàm bước xuống xe đi đến trước mặt anh, cúi đầu chào hỏi:
“Ngài Trầm.”
Sở Thần gật đầu, đang lúc định kêu cô mau vào nhà ăn cơm thì chợt phát hiện có một chiếc xe đậu ở phía xa.
Dù không ai cấm đỗ xe ở đó nhưng trực giác mách bảo anh rằng người trên xe đang quan sát họ.
Là ai đây?
Tài xế hiểu ý ghé bên tai Sở Thần nói gì đó, ánh mắt của anh lập tức lạnh lẽo.
Sau đó anh đột nhiên vòng tay ôm lấy thắt lưng của Tĩnh Hàm kéo cô dán vào trước ngực mình rồi nói:
“Hôn tôi.”
Tĩnh Hàm vẫn chưa hết bàng hoàng vì Sở Thần tự dưng thân mật thì lại nghe anh đưa ra yêu cầu kỳ cục.
“Hôn... hôn chú?”
Sở Thần không đáp lời chỉ nhìn chằm chằm cô như đang chờ đợi cô thực hiện yêu cầu của mình.
Tĩnh Hàm hơi nuốt nước miếng, may mắn đây là khu biệt thự độc lập, xung quanh không có hàng xóm, nếu không cô sẽ cho rằng Sở Thần đang bày chuyện sỉ nhục mình.
Tuy không biết tại sao anh lại muốn vậy nhưng thân là tình nhân của người ta, cô chỉ có thể nghe theo.
Tĩnh Hàm nhón chân hôn lên má Sở Thần một cái, nụ hôn chuồn chuồn lướt khiến trái tim anh ngứa ngáy không thôi.
“Không phải gò má, hôn ở môi.”
Mặt của Tĩnh Hàm đỏ lên, anh muốn chơi lưu manh giữa ban ngày ban mặt sao?
Nhưng nhìn điệu bộ hiện tại của anh, có vẻ không làm đúng thì anh sẽ không để cô vào nhà.
Tĩnh Hàm hít một hơi thật sâu sau đó lại một lần nữa nhón chân, mắt cô hơi nhắm lại chậm rãi dâng đôi môi của mình lên.
Môi chạm môi, Tĩnh Hàm muốn lui về thì thắt lưng đã bị Sở Thần giữ chặt, anh cướp quyền chủ động làm sâu sắc thêm cho nụ hôn này.
Mà ở nơi xa, Tuấn Hào nhìn thấy cảnh tượng này đôi mắt trứng lớn như muốn nứt ra, hàm răng cắn chặt vào nhau, bàn tay siết lại thành nắm đấm.
Trông anh ta không khác gì ác quỷ chui lên từ địa ngục, một khuôn mặt đỏ bừng vặn vẹo khiến tài xế ngồi phía trước cũng phải nổi gai ốc.
“Ha ha ha... được lắm, đây là mày chọn! Dám phản bội tao, tao sẽ hủy hoại mày!”
Tiếng rít rào phát ra từ kẽ răng tựa như âm thanh của quỷ dữ, một luồng hơi lạnh nhanh chóng bao phủ lấy khoang xe, tử khí nặng nề.
Sở Thần vừa nghe tài xế nói một học sinh nam bám theo đuôi xe đến tận biệt thự thì đã biết đối phương là Tuấn Hào cho nên mới kêu Tĩnh Hàm hôn mình.
Thằng nhãi ranh này sớm muộn gì cũng bị anh xử lý, trước khi cho anh ta ăn cơm hợp thì cứ nhét cơm chó vào miệng anh ta cái đã.