Nốt Chu Sa Của Đại Lão

Chương 62: Dọn đi




Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì An An không thể liên lạc với đám người mình đã thuê nhưng giờ này Tĩnh Hàm mới trở về nhà chứng tỏ cô đã lăn lộn với đàn ông cả đêm. Chỉ cần nghĩ đến chuyện cơ thể của cô dơ bẩn nhơ nhuốc, tâm trạng của An An lại tốt đẹp hẳn lên.

Lọ lem vẫn mãi là lọ lem, làm gì có câu chuyện cổ tích ngoài đời thật chứ?

Đây chính là cái giá cho kẻ dám mon men nhòm ngó hào quang dành riêng cho An An này.

Tĩnh Hàm nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt toát lên sự căm hận, cô không muốn che giấu, đã tới nước này rồi cô giả vờ như không có chuyện gì càng khiến cô ta được nước lấn tới mà thôi.

“Chuyện các người đã làm với tôi, tôi sẽ trả thù, tôi sẽ cho các người biết cái giá của sự ác độc lớn đến mức nào.”

Đôi mắt của Tĩnh Hàm trừng lớn mang theo rét buốt khiến Khánh Linh và Lan Đồng sợ hãi, chúng đồng loạt lên tiếng:

“Bọn tôi không làm gì quá đáng cả, chị đừng dọa bọn tôi, bà nội sẽ không tin chị.”

Tĩnh Hàm híp mắt nhìn cặp song sinh, từ thái độ của chúng cô đoán chúng không hề biết mình vừa tiếp tay cho một con ác quỷ hại đời người khác, nhưng như vậy thì đã sao? Cô sẽ không lương thiện tới mức tìm cớ cho chúng.

“Tin hay không thử là biết ngay, bà dì vẫn còn đang nắm quyền nhà họ Lý, bà ấy sẽ làm gì khi biết cháu gái ruột của mình dám thuê người làm nhục người khác đây hả?”

Tĩnh Hàm vừa dứt câu sắc mặt của ba người đối diện đều thay đổi, đặc biệt là cặp song sinh, chúng dường như nghe thấy một chuyện động trời nào đó rồi vậy.

Khánh Linh hốt hoảng hỏi An An:

“Chị à cô ta nói vậy là sao? Thuê người làm nhục lại là ý gì? Chẳng phải chúng ta chỉ thuê người nhân lúc cô ta say rượu chụp lại vài tấm hình bêu xấu thôi sao?”

Dù còn nhỏ nhưng cậu ta biết h.i.ế.p d.â.m là tội hình sự, kẻ thuê người h.i.ế.p d.â.m người khác cũng kịch khung mười mấy năm.

Chúng là đồng phạm vẫn phải bốc vài cuốn lịch, nhưng chúng có biết chuyện gì đâu?

Lan Đồng trực tiếp òa khóc, tiếng khóc dẫn mấy người lớn trong nhà đi ra.

Mợ Ánh thấy con gái khóc vội vàng chạy tới hỏi:

“Sao vậy? Sao lại khóc? Có đứa nào ức hiếp con à?”

Lan Đồng vẫn khóc to khiến mợ Ánh càng thêm lúng túng, không chỉ mợ mà An An cũng rất bối rối, cô ta không ngờ Tĩnh Hàm dám nói ra chuyện mình bị cưỡng bức, nếu để người nhà biết cô ta làm việc tày trời này chắc chắn sẽ bị tống cổ ra nước ngoài.

Để cứu vãn tình hình, An An vội nói:

“Không có gì đâu mợ, hôm nay học trên trường Lan Đồng không trả lời được câu hỏi bị giáo viên khiển trách nên em ấy buồn thôi.”

Mợ Ánh nghe vậy thở phào, xoa đầu con gái an ủi rồi kêu chúng về phòng.

An An nháy mắt ra hiệu, cặp song sinh chỉ có thể ngậm miệng đi theo chị họ, hiện tại chúng đã leo lên lưng cọp rồi, nếu để người lớn biết là chúng chết chắc.

Đợi ba người đi rồi, Tĩnh Hàm cũng đi tìm bà Tuyết nói chuyện dọn ra ngoài, nghe cô nói xong, bà cau mày hỏi:

“Có phải trong nhà có ai đó khiến cháu không vui hay không?”

Cô nói muốn dọn ra ở trọ gần trường để tiện việc đi lại, bà cảm thấy như vậy không sai nhưng bà đoán nguyên nhân thật sự chính là từ trong nhà mà ra.

Tĩnh Hàm im lặng không nói, bà Tuyết chỉ biết thở dài đồng ý, bà già rồi, có những chuyện khó xử không thể giải quyết được nên đành để cô cháu gài này chịu thiệt thòi mà thôi.