Bà Liên thấy con trai ngăn mình lại thì quát to:
“Con làm gì mà cản mẹ? Mẹ phải đánh chết con hồ ly tinh này! Làm con gái nhà họ Lưu không được còn muốn tai họa con của bà, bà đánh mày chết.”
Bà Liên hất tay Tuấn Hào ra rồi giật tóc Tĩnh Hàm khiến da đầu của cô đau buốt, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.
Cô chấp hai tay lại đưa lên đỉnh đầu thay cho lời cầu xin nhưng bà Liên hận cô thấu xương sao có thể tội nghiệp cô được, bà ta véo mạnh vào cánh tay của cô, miệng thì mắng:
“Đồ đ.i.ế.m lẳng lơ, nhà họ Lưu nuôi mày từng ấy năm để mày trả ơn tao như vậy à? Con khốn, hôm nay tao rạch nát mặt mày ra!”
Dứt câu bà ta giơ móng tay sắc nhọn của mình ra muốn cào vào mặt Tĩnh Hàm, cô theo bản năng ôm lấy đầu mình, lần này Tuấn Hào vẫn ngăn bà ta lại, anh giữ chặt vai của bà ta, trầm giọng nói:
“Sắp đi học rồi, để người ngoài nhìn thấy trên mặt cô ta có vết thương thì không hay.”
Lúc này bà Liên mới bình tĩnh trở lại, nhưng bà ta vẫn không nuốt trôi cục tức này, khó khăn lắm con trai của bà ta mới có cuộc sống yên ổn, không thể để đứa con hoang kia phá hủy được.
“Con để đó cho mẹ, hôm nay khỏi cho nó đi học luôn, mẹ phải đập nó một trận mới chừa thói lẳng lơ được.”
Tuấn Hào nhăn mặt, trong lòng hơi phiền chán, anh ghét nhất chính là người không nghe lời mình nói, vì thế dứt khoát xách cánh tay của Tĩnh Hàm lên lôi cô ra xe.
Bà Liên vội nói vọng theo:
“Con chưa ăn sáng mà, đi học sớm thế? Ăn sáng đi, mẹ không đánh nó nữa.”
So với việc đánh Tĩnh Hàm, bà ta càng lo lắng Tuấn Hào không ăn đủ bữa hơn.
Tuấn Hào dừng bước chân, thấy đầu tóc của Tĩnh Hàm rối bù bèn lôi ngược cô vào trong nhà, nói:
“Chải tóc gọn gàng vào rồi chờ đi học chung với tôi.”
Tĩnh Hàm liên tục gật đầu, cô lén nhìn bà Liên một cái, thấy bà ta đang trợn mắt nhìn mình thì sợ tới mức chạy nhanh lên phòng.
Sau khi vào phòng cô gục mặt xuống bàn học khóc nức nở, những ngày tháng thế này cô thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Linh hồn ở bên cạnh chứng kiến tất cả, nhưng anh chỉ có thể bất lực nhìn cô bị đánh, bởi vì ngoại trừ tạo lực tác động nhỏ khiến chậu cây bình hoa bị vỡ ra, anh thậm chí còn không thể ngăn đòn roi đánh xuống người cô.
Linh hồn thầm mắng thằng nhãi ranh Tuấn Hào vô liêm sỉ dám làm không dám nhận, hạng người độc ác ti tiện chỉ biết lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui như vậy thật sự không đáng mặt đàn ông.
Nếu anh mà nhập được vào thân xác của ai đó chuyện đầu tiên làm chính là đấm cho thằng ranh này một trận.
Nhìn cô gái nhỏ vẫn khóc thút thít không ngừng, anh giơ tay ra đặt lên lưng cô an ủi, sau đó lại thầm nghĩ bản thân ấu trĩ, anh là một linh hồn, sao cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh mà an với chả ủi?
Thế nhưng Tĩnh Hàm thật sự cảm giác được sau lưng mát lạnh, cô lập tức bật dậy nhìn quanh lại không thấy ai, trong lòng thầm nghĩ có lẽ mình lại sinh ra ảo tưởng rồi.
Khóc đủ, Tĩnh Hàm hít một hơi thật sâu chải chuốt lại đầu tóc rồi chậm rãi bước xuống lầu, vừa lúc Tuấn Hào đã ăn xong, cả hai cùng bước ra xe đến trường.
Trên đường đi Tĩnh Hàm cúi đầu không nói gì, thực tế cô đang vô cùng sợ hãi, bởi vì hoàn cảnh ở trường cũng không khá hơn ở nhà là bao.
Nơi nào cũng là địa ngục đối với cô cả.