Nốt Chu Sa Của Đại Lão

Chương 4: Bị đánh




Bà Liên thấy Tĩnh Hàm bịt tai không coi lời nói của mình ra gì thì càng thêm tức giận, bà ta nắm tóc cô lôi xuống lầu, bậc thềm cầu thang cọ xác vào đầu gối và cẳng chân khiến cô đau đớn không thôi.

Cô nắm lấy tay bà ta liên tục cầu xin:

“Mẹ ơi con đau quá... mẹ ơi...”

Nhưng bà Liên căn bản không để ý đến tình trạng của Tĩnh Hàm, bà ta lôi cô xuống phòng khách rồi hất văng cô ra giữa sàn sau đó cầm cây chổi lông gà lên đánh tới tấp vào người cô.

“Thứ lỳ lợm cứng đầu, hôm nay tao không dạy cho mày ngoan thì sau này biết đâu mày ra ngoài làm xấu mặt cái nhà này. Bướng nè! Bướng nè!”

Tĩnh Hàm đau đớn ôm đầu chịu trận, cổ họng phát ra từng tiếng khóc nghẹn ngào, cô không kêu cứu vì sẽ không có ai tình nguyện che chở cho cô, mà như vậy càng sẽ khiến bà Liên đánh cô nhiều hơn.

Răng rắc!

Đánh một hồi cán chổi lông gà đứt đoạn làm hai, lưng áo của Tĩnh Hàm cũng rớm máu, mặc dù không biết tình trạng da thịt nhưng không cần nghĩ cũng đoán được thương tích nặng đến mức nào.

Tĩnh Hàm nằm vật ra sàn, trước mắt mờ dần, toàn thân đau đớn đến mức đầu óc của cô không thể suy nghĩ được gì nữa.

Cô sắp chết rồi sao? Chỉ vì không làm việc nhà mà bị người mẹ cưng chiều mình suốt mười bảy năm đánh chết.

Như thế cũng tốt, cô có thể giải thoát rồi.

Nếu có kiếp sau... cô tình nguyện làm trẻ mồ côi.

Xoảng!

Bà Liên đang định đổi cây chổi lông gà khác tiếp tục đánh đập Tĩnh Hàm thì đột nhiên ngoài sân vang lên tiếng đổ vỡ, bà ta thầm kêu không xong vội chạy ra ngoài xem xét thì thấy chậu hoa quý của chồng không hiểu lý do gì mà ngã xuống đất vỡ tan tành.

Thế này thì không xong rồi, ông Phát rất yêu quý chậu hoa này, sau khi trở về thấy tình cảnh này sẽ giận lắm cho mà xem.

Vì thế bà ta mặc kệ Tĩnh Hàm đang nằm dưới sàn phòng khách mà kêu người giúp việc ra cứu vãn chậu hoa, cũng chính điều này mà người trong nhà không ai nhìn thấy cơ thể của cô đột nhiên bị nhấc bổng lên cao rồi tiến thẳng lên lầu.

Đặt Tĩnh Hàm xuống giường xong, một linh hồn trong suốt bay lơ lửng trên không cứ nhìn cô mãi, anh đã ở đây được ba tháng, cũng chứng kiến cô chịu đủ mọi loại tra tấn hành hạ từ gia đình bà Liên, đặc biệt là cậu con trai mới được nhận về kia, hành vi của họ thật sự quá tàn nhẫn độc ác.

Nếu không thương thì chỉ cần đuổi cô đi thật xa là xong, tại sao lại biến cô thành nô lệ giữa thời hiện đại thế này.

Nếu anh còn sống thì tốt rồi, với thế lực của mình anh có thể cướp cô gái nhỏ này về bên cạnh mình, trở thành người giám hộ của cô, cho cô hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp nhất.

Tuy rằng không biết mình đã chết hay chưa nhưng hồn lìa khỏi xác thế này chắc chắn sống không nổi rồi.

Linh hồn xà xuống bên cạnh Tĩnh Hàm, anh giơ bàn tay ra chạm vào mặt cô, dường như cảm nhận được làn gió mát lạnh phất ngang gò má của mình, cô gái khẽ nức nở:

“Đau quá... cứu tôi với... đau quá...”

Nhìn nước mắt phủ đầy gương mặt non nớt kia, linh hồn đau lòng không thôi.

Ban đầu khi mới tới, nhìn thấy cô bị đối xử tệ bạc, anh chẳng hề nao núng thậm chí khinh thường cô không biết phản kháng, anh nghĩ cô lớn lên trong gia đình giàu có thì phải có một bụng mưu mô.

Vấn đề ôm nhầm này giới thượng lưu không thiếu, anh từng chứng kiến nhiều cảnh con nuôi hạ gục con ruột bá chiếm tình thương của phụ huynh rồi, cho nên nghĩ cô cũng giống thế, nào ngờ cô gái nhỏ này lại là một miếng tàu hủ mềm yếu ớt mặc người ta tổn thương.