Tĩnh Hàm làm bộ buồn rầu nói:
“Nhưng mà Tuấn Hào rất ghét em, em nghe nói ba đã cho cậu ấy vào Lưu thị làm, sau này sẽ rất có địa vị trong nhà, em sợ cậu ấy sẽ không đồng ý để anh trợ giúp em đâu.”
Bị chạm tới nỗi đau, sắc mặt của Thế Kiệt trầm xuống, trong đôi mắt chứa đầy sự tức giận nhưng ngoài mặt vẫn cười đáp:
“Không sao, nó còn nhỏ, vẫn phải được anh chỉ bảo mới khôn lớn được, nó sẽ không dám vượt quyền anh và ba đâu.”
Tĩnh Hàm đã đạt được mục đích nên không nói gì nữa, hiện tại cô chỉ mong anh ta cút ra khỏi phòng mình thôi.
Thế Kiệt thấy cô đang muốn học bài cũng không nán lại nữa, cửa vừa đóng lại, mặt của anh ta lập tức xụ xuống, nếu chuyện Tuấn Hào tới tai Tĩnh Hàm thì đồng nghĩa người ngoài đã biết, thảo nào thái độ của mấy đối tác lâu năm với anh ta lại gượng gạo như vậy.
“Đáng chết! Muốn giành với tao à? Cả Lưu thị và Tĩnh Hàm, đều phải thuộc về tao!”
Hôm sau, bà Tuyết và Minh Nghĩa đến biệt thự nhà họ Lưu, nhìn Tĩnh Hàm ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà Liên, hai người mừng rỡ không thôi.
Bà Tuyết vẫy tay gọi cô:
“Cháu ngoan qua đây ngồi với bà dì.”
Không đợi mọi người phản ứng, bà Liên đã nói:
“Con bé rụt rè sợ người lạ lắm, mong bác với cháu Nghĩa đây đừng chấp.”
Bà ta luồng tay ra phía sau véo mạnh vào thắt lưng của Tĩnh Hàm, cô đau đến mức mặt mày trắng bệch nhưng vì đang cúi đầu nên không ai nhìn thấy, cô cắn răng chịu đựng đau đớn cũng không hé răng, bởi vì nếu cô tỏ thái độ, bà ta nhất định sẽ gán lên đầu cô tội danh vong ơn bội nghĩa, nói không chừng còn sẽ không thả cô rời đi.
Chỉ cần rời khỏi đây, cơ hội trả thù vẫn còn rất nhiều.
Bà Tuyết hơi rũ mắt, sau đó cũng không kêu Tĩnh Hàm qua chỗ mình nữa, thủ tục trao quyền giám hộ nhanh chóng hoàn tất, trước khi đi theo người thân ruột thịt, bà Liên kéo cô lại, nói nhỏ:
“Mày liệu hồn mà nghe theo lời dặn của chồng tao, nếu mày dám mách lẻo với nhà họ Lý, tao sẽ cho mày lãnh đủ đấy.”
Tĩnh Hàm cong môi cười đáp:
“Mẹ nói gì vậy? Mẹ đối xử với con tốt như thế, con phải nói lời hay về mẹ với người nhà của con chứ!”
Cô trở tay siết chặt lấy cánh tay của bà Liên, trợn trừng đôi mắt nhe răng cười nói:
“Con nhất định sẽ báo ơn cái gia đình này thật tốt.”
Bà Liên thấy Tĩnh Hàm điên cuồng như thế trong lòng hơi phát lạnh, miệng như bị rót chì không nói được gì nữa.
Tĩnh Hàm buông tay bà ta ra xoay lưng đi theo bà Tuyết và Minh Nghĩa.
Sau khi lên xe, cô vẫn im lặng, bà Tuyết sợ cô không quen bèn bắt chuyện:
“Còn mấy tháng nữa cháu thi tốt nghiệp rồi, đã quyết định sẽ học ngành gì chưa?”
Tĩnh Hàm nhìn bà, thấy trong mắt bà không mang theo ác ý, lòng cô mới thả lỏng một chút lễ phép đáp:
“Con muốn theo ngành âm nhạc ạ.”
Bà Tuyết gật gù, Minh Nghĩa ngồi ở ghế phụ nói:
“Anh có xem tiết mục biểu diễn lúc trước của em rồi, em đàn rất hay, nếu thím Liên không nói anh cũng không biết em là đứa trẻ rụt rè đấy, dù sao thì dám tự tin đàn trước mắt bao người lại còn giành được giải nhất đã tự tin hơn rất nhiều bạn khác rồi.”
Lời Minh Nghĩa vừa nói ra khiến bà Tuyết và Tĩnh Hàm sửng sốt.
Bà Tuyết sửng sốt vì nhận ra hàm ý trong lời của anh ta, vừa rồi bà Liên đã nói dối, bà ta cố ý đắp nặn hình tượng yếu đuối nhát gan cho Tĩnh Hàm.
Còn Tĩnh Hàm ngạc nhiên là vì cô không nghĩ người anh họ này lại giúp cô.
Sau đó khóe môi của cô chợt cong lên, Minh Nghĩa nhìn qua gương chiếu hậu thấy nụ cười này bèn giơ ngón tay cái với cô.
Cô gái nhỏ là người thông minh. Anh ta thích người thông minh.