Tích tích tích!
“Không xong, nhịp tim của ngài Trầm đang giảm xuống, mau chuẩn bị kích điện.”
Bên trong tòa nhà VIP của bệnh viện trung ương, nhóm bác sĩ một phen hoảng hốt khi thấy chỉ số nhịp tim của người đàn ông trên giường đột ngột giảm xuống.
Anh không giống người bình thường, nếu anh chết ở đây, bệnh viện của họ cũng đừng mong hoạt động được nữa. Huống chi mất đi anh, mạch máu kinh tế của cả châu Á sẽ theo đó mà bị đứt đoạn, vì thế nhiệm vụ trên vai nhóm bác sĩ không hề nhẹ một chút nào.
Anh hôn mê suốt ba tháng, nhóm bác sĩ cũng phải túc trực ba tháng, sợ một khi xảy ra chuyện họ sẽ trở thành tội nhân.
Máy kích điện đã được chuẩn bị, nhưng khi bác sĩ đang muốn đặt nó lên ngực người đàn ông thì đột nhiên chỉ số nhịp tim của anh lại tăng cao khiến họ luống cuống tay chân.
“Trưởng khoa, thế này là sao? Tình trạng của ngài Trầm kỳ lạ quá.” Một vị bác sĩ hốt hoảng hỏi.
Trưởng khoa hít sâu một hơi rồi nói:
“Không được loạn, chúng ta phải cẩn thận xem xét ngài ấy đã xảy ra chuyện gì rồi mới kết...”
“Ngài ấy tỉnh rồi!”
Trưởng khoa còn chưa nói xong thì một vị bác sĩ khác đã la to, họ nhìn thấy mi mắt của người đàn ông chợt động, mà chỉ số nhịp tim cũng đã trở lại bình thường.
Ngài Trầm trong miệng họ chậm rãi mở mắt ra, đồng tử của anh đảo qua lại nhìn xung quanh, đầu óc một mảnh trống rỗng.
“Ngài Trầm, hiện tại ngài cảm thấy thế nào?” Trưởng khoa ân cần hỏi.
Trầm Sở Thần nhăn mặt ôm đầu, ký ức hỗn loạn bắt đầu sắp xếp lại theo đúng trật tự, nhưng mà bóng dáng mờ ảo của một cô gái trong trí nhớ của anh là ai? Tại sao anh không thể nhìn rõ mặt mũi của cô.
“A...”
Trầm Sở Thần khẽ kêu đau một tiếng dọa nhóm bác sĩ cuống cuồng, trưởng khoa vội khuyên:
“Ngài vừa tỉnh không nên vận động trí não quá nhiều, ngài nghỉ ngơi một chút, tôi lập tức gọi điện thông báo đến ngài Quý Châu ngay.”
Trầm Sở Thần không suy nghĩ nữa, anh nhắm mắt lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.
“Em chỉ còn một mình, không ai thương em nữa, chị đừng rời xa em nha.”
“Em nhường tuổi thọ cho chị được không?”
“Em muốn gặp chị.”
“Chị ơi cứu em với...”
“Chị đưa em đi cùng được không, em khổ quá hu hu...”
Em là ai? Tại sao em khóc mà tim tôi lại đau thế này? Ai là chị của em, đừng khóc nữa, tôi đi tìm chị cho em được không?
Cô gái nhỏ của tôi, ngoan đừng khóc, tôi sẽ đau lòng lắm...
Nhưng mà sao tôi không nhìn được mặt của em? Không! Em đừng đi!
“Đừng đi!”
Trầm Sở Thần hét to một tiếng rồi mở mắt ra, mồ hôi trên trán anh túa ra như suối, anh há to miệng hít thở khiến lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống, phải mất rất lâu anh mới điều hoa hô hấp trở lại.
Quý Châu vừa vào đã nhìn thấy cảnh Trầm Sở Thần mồm to hít thở bèn vội vàng chạy tới hỏi:
“Boss, anh không sao chứ? Đau đầu, đau tim hay đau chỗ nào? Tôi đi gọi bác sĩ ngay.”
Quý Châu gấp gáp muốn nhấn chuông gọi người thì bị Trầm Sở Thần ngăn lại, anh nói:
“Không cần, tôi chỉ gặp ác mộng mà thôi.”
Quý Châu thở hắt ra một hơi, anh ta nghĩ có lẽ boss nhà mình còn ám ảnh vụ tai nạn xe nên mới gặp ác mộng, nếu anh đã nói không cần gặp bác sĩ thì chắc chắn không cần thật.
Bởi vì hơn ai hết, anh ta biết boss rất sợ chết.
Có một cơ ngơi kết xù như thế, vợ chưa cưới con chưa có làm sao cam tâm chui xuống mồ được?
Đột nhiên đúng lúc này Trầm Sở Thần mở miệng nói:
“Gọi bác sĩ tới đi, hình như... tôi bị mất trí nhớ rồi.”