Nốt Chu Sa Của Đại Lão

Chương 27: Nhập viện




Khóe mắt của Sở Thần như muốn nứt ra, năng lượng xung quanh anh dao động kịch liệt, Tĩnh Hàm trợn to mắt nhìn bóng đen bay lơ lửng trước mắt mình, đó là chị ma, người bạn duy nhất của cô.

Chưa hết bất ngờ, cô lại nhìn thấy bình hoa đặt trên bàn nhỏ từ từ bị bóng đen nhấc lên, sau đó...

Xoảng!

Ngay lúc Tuấn Hào định cho vật nam tính của anh vào người cô thì bóng đen kia ném thẳng bình hoa lên đầu anh.

Mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, Tuấn Hào ngã ập lên người cô rồi bất tỉnh nhân sự, đầu anh chảy đầy máu tươi nhễu xuống mặt cô, mùi tanh hôi lập tức xộc vào trong khoang mũi.

“Mau chạy...”

Bóng đen kia phát ra giọng nói ồm ồm trầm đặc của đàn ông, nhưng Tĩnh Hàm chỉ thoáng ngạc nhiên một chút rồi đẩy Tuấn Hào ra nhanh chóng lấy một chiếc váy dài khắc tròng vào rồi xông nhanh ra khỏi phòng.

Lúc này bên ngoài vẫn còn người giúp việc đang dọn dẹp bên ngoài sân cỏ, thấy cô bỏ chạy ai nấy cũng rất ngạc nhiên, vừa rồi họ còn nghe thấy tiếng kêu cứu của cô kia mà.

“Không xong!”

Một người giúp việc la lên:

“Có lẽ cô ta đã làm gì cậu út rồi, mau chia ra ngăn cô ta lại, vài người theo tôi lên lầu xem xét tình hình của cậu út.”

Nhóm người giúp việc nghe vậy lập tức tách ra hành động, hai ba ngươi giúp việc có cả trai lẫn gái xông tới ôm Tĩnh Hàm lại, ghì vai của cô xuống không cho cô bỏ trốn.

Tĩnh Hàm liều mạng la hét:

“Buông tôi ra! Các người đều là ma quỷ không có lương tâm, chị ơi cứu em...”

Nhưng đáp lại cô chính là khoảng không mờ mịt, bóng đen kia đã biến mất từ lâu, Tĩnh Hàm hoảng hốt, cô nghe nói hồn ma không thể tùy tiện hiện hình hoặc làm hại con người nếu không sẽ bị đánh hồn siêu phách lạc, chẳng lẽ vì cứu cô thoát khỏi Tuấn Hào mà chị ma đã tan biến rồi sao?

“Không chị ơi, làm ơn đừng bỏ em mà hu hu...”

Nhóm người giúp việc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ đồ giả này điên rồi, nếu không sao lại la hét đòi người chị nào cứu cô?

Chát!

Một người giúp việc nữ đột nhiên xông tới tát vào Tĩnh Hàm một cái, năm ngón tay in rõ trên mặt cô, khóe miệng rướm máu.

“Con khốn chết tiệt! Nó dám giết cậu út rồi định bỏ trốn đấy.”

“Cái gì? Không xong mau gọi bà chủ về!”

Bà Liên đã về nhà mẹ đẻ định ở qua đêm rồi mới về, khi nhận được cuộc gọi từ người giúp việc trong nhà báo cáo về tình trạng của Tuấn Hào, chân của bà ta lập tức mềm nhũn, cũng may có người đỡ nếu không bà ta đã đập đầu xuống sàn rồi.

“Trời ơi con trai của tôi.”

Bà Liên hớt ha hớt hải chạy vào bệnh viện, nhìn đầu của Tuấn Hào băng kín vải trắng, bà ta khóc rống lên:

“Sao vậy hả con ơi, khó khăn lắm mẹ mới nhận được con về, sao lại ra cớ sự này?”

Người giúp việc đưa Tuấn Hào vào bệnh viện vội nói:

“Là Tĩnh Hàm đập bình hoa lên đầu cậu út đấy bà ạ.”

“Cái gì? Là con khốn đó làm?”

Bà Liên trợn trừng mắt, mặt mày vặn vẹo hung tợn khiến ai nhìn cũng phải khiếp sợ.

“Tĩnh Hàm! Mày chán sống rồi! Tao phải giết chết mày!”

Bà Liên xoay người muốn trở về nhà định tính sổ với Tĩnh Hàm thì bị Đa Lộc - cháu trai trưởng bên ngoại can ngăn:

“Dì bình tĩnh đã, hiện giờ dượng Phát và Thế Kiệt đã đi công tác nước ngoài, dì mà về rồi lấy ai chăm sóc Tuấn Hào.”

Nghe vậy bà Liên mới quay trở về, Đa Lộc thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới khuôn mặt kiều mị của Tĩnh Hàm, anh ta không khỏi nuốt nước miếng, nếu để một cô gái xinh đẹp như vậy bị đánh chết thì cũng quá tiếc nuối, chi bằng để anh ta hưởng thụ một thời gian rồi vứt cũng không muộn.