Sau đó Tĩnh Hàm mở to mắt nhìn Tuấn Hào cởi bỏ khuy quần, tiếp đến móc thằng em ra chĩa thẳng vào mặt cô.
“Hôm nay tôi sẽ dùng ngực của em thỏa mãn thằng nhỏ trước đã, coi như đây là món quà gặp mặt của chúng ta nhé.”
“Không được! Buông tôi ra! Cứu tôi với... ưm...”
Lời kêu cứu bị chặn đứng bởi Tuấn Hào trực tiếp nhét vải vào miệng Tĩnh Hàm, đã vậy toàn bàn tay to lớn của anh khóa chặt cổ tay của cô rồi giơ lên đỉnh đầu khiến cô rơi vào thế hạ phong không thể chống cự.
Tuấn Hào vỗ vỗ thằng em của mình vào mặt cô, cười nói:
“Đừng khóc, ngoan ngoãn làm tôi bắn ra một lần tôi sẽ tha cho em, nếu không... tôi sẽ phá thân xử nữ của em đấy.”
Tĩnh Hàm bị dọa sợ không dám chống cự nữa, huống chi dù cô có phản kháng thì cũng không làm gì được anh vì thế cô nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt nhắm nghiền, lệ từ khóe mắt tuông ra yên lặng mà khóc nức nở.
Trông cô lúc này cực kỳ đáng thương, nhưng đáng tiếc Tuấn Hào thích nhất chính là dáng vẻ này của cô.
Từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, ánh mắt của anh đã không rời khỏi người của cô được, bởi vì cô quá giống người phụ nữ kia khiến anh sinh ra ý nghĩ muốn làm nhục cô, nhìn cô khóc lóc vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi.
Đồ ăn đã bày sẵn trước mặt, Tuấn Hào dùng bàn tay còn lại xoa nắn cặp ngực căng tròn của thiếu nữ, sau đó đút thằng em vào giữa khe núi chập chùng, anh ngửa cổ lên tận hưởng khoái cảm do da thịt non mịn của cô mang lại.
Lần đầu tiên anh thầm cảm ơn người phụ nữ đã đánh tráo anh và cô, nếu không sao bây giờ anh lại có món đồ chơi tuyệt mỹ như cô chứ?
Đúng vậy, Tuấn Hào và Tĩnh Hàm là hai đứa trẻ bị ôm nhầm, anh là con trai của người cầm quyền nhà họ Lưu, còn cô chỉ là con gái của bà mẹ đơn thân làm y tá trong bệnh viện, nói là ôm nhầm nhưng thực tế do mẹ của cô muốn con gái sống trong nhung lụa nên đã hoán đổi vị trí của hai đứa nhỏ.
Năm xưa pháp luật không cho siêu âm giới tính của thai nhi nên mẹ của Tĩnh Hàm lợi dụng chuyện này để thực hiện tội ác, từ đó cuộc đời của hai đứa trẻ cứ thế mà bị lòng tham của người lớn làm xáo trộn.
Tuy nhiên giấy không gói được lửa, trong một lần tình cờ vợ chồng họ Lưu phát hiện nhóm máu của cô không trùng khớp với họ, truy xét mất nửa tháng mới biết con của họ là con trai, đã bị y tá bệnh viện đánh tráo với con gái của bà ta.
Lần này họ hận mẹ hận lẫn con, trong thời gian tìm kiếm tung tích của con trai ruột, họ liên tục tra tấn hành hạ Tĩnh Hàm với mỹ danh là con trai của họ chịu cực khổ bên ngoài suốt mười bảy năm sao có thể để cô sống yên ổn trong khi đã thảnh thơi hưởng thụ vinh hoa phú quý từng ấy năm chứ?
Vì thế họ bắt cô làm hết công việc nhà, tịch thu toàn bộ quần áo trang sức mà họ đã cho cô, thậm chí còn bắt cô phải đi bộ từ nhà đến trường với khoảng cách năm kilomet, để mặc người giúp việc bắt nạt ức hiếp cô, hơn hết ngay cả họ cũng dùng đòn rôi trút giận lên người cô.
Những chuyện này Tuấn Hào đều biết, nhưng điều này cũng không giảm được thù hận trong lòng anh, bởi vì mười bảy năm qua, những gì mẹ ruột của cô làm với anh còn khủng khiếp hơn nhiều, vậy nên nghiệp của mẹ con trả, là cô nợ anh, trừ phi anh buông tha cô, nếu không cả đời này cô cũng chỉ có thể làm đồ chơi cho anh.