Sở Thần quá muốn che chở cho Tĩnh Hàm nhưng hiện tại ngay cả đẩy ngã một người sống anh cũng không làm được thì sao có thể giúp cô trả đũa đám người xấu xa kia?
Anh biết sức mạnh của mình đang dần tăng lên, hiện tại anh đã có thể khiến người sống sởn gai ốc và đụng chạm vào vật chết, nhưng như thế vẫn quá chậm, anh sợ cô gái nhỏ sẽ bị đám người điên kia hại chết.
Sở Thần không biết rằng cơ hội của anh đã đến, xe cứu thương chạy thẳng đến bệnh viện, Tĩnh Hàm được đẩy vào phòng cấp cứu, Tuấn Hào ngồi chờ ở bên ngoài, trông anh không hề lo lắng, biểu cảm lạnh nhạt vô tình, trong mắt anh hoàn toàn không có một chút tình cảm nào.
“Chết rồi sao?”
Đột nhiên Tuấn Hào khẽ lẩm bẩm, khóe môi của anh hơi nhếch lên, đôi mắt trợn trừng trông không khác gì kẻ điên.
“Sao có thể chết? Tôi vẫn chưa chơi đủ mà, cô không được chết! Không được chết!”
Tuấn Hào vò rối đầu tóc, con ngươi dại ra, miệng hé mở liên tục, nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ bị dáng vẻ cuồng loạn của anh dọa sợ.
Anh đi tới trước phòng cấp cứu, răng nghiến ken két vào nhau, sau đó giơ hai tay lên cào vào vách tường, móng tay ma sát với xi măng tạo nên những vệt dài trắng xóa.
Một lúc sau, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở ra, Tuấn Hào lại trở về với dáng vẻ điềm đạm ôn hòa như trước, anh hỏi bác sĩ:
“Cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nhìn đồng phục trên người anh giống với đồng phục trên người cô bé kia, trong lòng như đã đoán ra điều gì đó, ông ấy thở dài:
“Cô bé bị chấn động não nhẹ nhưng không quá nguy hiểm, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là khỏi. Nhưng cháu này, nếu được cháu nên gọi cho ba mẹ em ấy tới, em ấy bị đánh đến mức này nhà trường sẽ không khoanh tay làm ngơ, giải quyết tận gốc đối với cuộc sống học sinh sau này của em ấy cũng tốt hơn.”
Bác sĩ cho rằng Tĩnh Hàm bị bạo lực học đường, nhìn tình trạng của cô đến ông ấy còn cảm thấy xót xa, một cô bé xinh xắn như thế không nên chịu đựng tổn thương mà đáng ra cô không nên nhận.
Tuấn Hào cụp mắt gất đầu đáp:
“Cháu biết rồi.”
Sau đó Tĩnh Hàm được đẩy đến phòng bệnh thường, Tuấn Hào đứng nhìn cô một lúc lâu, sau khi xác nhận cô không chết mới chịu xoay người rời đi.
Vừa rồi Sở Thần theo Tĩnh Hàm vào tận phòng cấp cứu nên không biết hành vi điên khùng của Tuấn Hào, hiện tại thấy người rời đi, anh nghiến răng mắng:
“Thằng nhãi ranh này, mày không thấy con bé chỉ có một mình hay sao mà còn bỏ đi?”
Mắng thì mắng anh cũng không hy vọng Tuấn Hào ở lại, bởi vì anh biết thiếu niên kia là một kẻ biến thái, anh ước gì người nọ tránh Tĩnh Hàm càng xa càng tốt.
Sở Thần vuốt ve gương mặt của Tĩnh Hàm, đôi mi của cô run lên, cổ họng phát ra một tiếng nức nở vì đau đớn.
“Ngoan, em phải cố lên không được bỏ cuộc, chờ tôi tìm thấy thân xác của mình rồi sẽ không để em chịu khổ nữa đâu.”
Những lời hứa hẹn này không biết Sở Thần đã nói bao nhiêu lần, mặc dù biết cô không thể nghe thấy nhưng anh vẫn nói, bởi vì nó cũng chính là động lực để anh không biến thành u hồn thật sự.
Đột nhiên tầm mắt của Sở Thần bị một bóng người vừa đi ngang hành lang bệnh viện thu hút, đồng tử của anh chấn động, ngay sau đó vội vàng bay theo người nọ.
“Quý Châu! Quý Châu cậu có nghe tôi nói không? Cậu mau mang tôi đến gặp thân xác của mình mau lên!”
Sở Thần mừng rỡ như điên khi nhìn thấy trợ lý của mình, nhưng người tên Quý Châu kia lại chỉ rùng mình một cái rồi lạnh nhạt bước xuyên qua người của anh.