Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Chương 470-471




Chương 470:


Một vài người nhìn Dương Quận vương với ánh mắt đầy tò mò: Dư đại nhân mới bao tuổi đâu? Mười hai, hay mười ba? Mấy năm trước tiểu cô nương còn nhỏ tuổi hơn, không lẽ Dương Quận vương thích thể loại non nớt như vậy, cho nên một mực không để ý đến mấy khuê tú trong Kinh thành?Dương Quận vương thâm tình, chuyên tình, chung tình không biết trong mắt một số người hắn đã trở thành loại người thô bỉ biến thái, luyến đồng.

Lúc này, hắn nhìn về phía tiểu nha đầu đang nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt tràn đầy cưng chiều - cũng chỉ có tiểu nha đầu thần kinh thô này mới dám ngồi nhàn nhã tự tại, không coi ai ra gì trước mặt nhiều văn võ bá quan thế này nhỉ? Có lẽ lúc này trong lòng tiểu nha đầu đang nghĩ nếu như có một ly nước đường gừng nóng thì tuyệt vời!Thực tế thì lúc này Dư Tiểu Thảo đang đau đầu! Sao mà tự nhiên lại được làm Huyền chủ rồi? Huyền chủ không phải là tước hiệu phong cho con gái của Vương gia hoặc Quận vương gia được Hoàng thượng trọng dụng sao? Nàng chỉ là một tiểu cô nương nhà quê nhỏ bé, sao đột nhiên thân phận lại thổi phồng to như vậy? Một bước lên trời chắc cũng chỉ thế thôi nhỉ?Còn nữa, còn nữa! Sự tích của Thái sư tiền triều nàng cũng biết được từ chỗ tiên sinh kể chuyện xưa trong quán trà, đó là tham quan! Nghe nói thứ Hoàng thượng có ông ta đều có, Hoàng thượng không có ông ta có! Nghe nói đất nhà ông ta đều lát gạch vàng, cây trong nhà đều điêu khắc từ bích ngọc, thiết kế nhà của ông ta vô cùng xa xỉ, vô cùng sang trọng hoa lệ!Một ngôi nhà như vậy, dù là trải qua chiến loạn, lại bị Hoàng thượng tịch thu tài sản, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, lẽ ra mọi người phải đổ xô vào chứ nhỉ? Nhiều quan viên có công đều nhìn chằm chằm miếng thịt béo này, sao mà lại rơi xuống đầu nàng rồi? Hôm nay lúc ra khỏi nhà nàng đâu giẫm trúng phân chó.

May mắn ấy, sao cứ rơi xuống đầu thế nhỉ?Cho đến lúc rời khỏi điện Kim Loan, Dư Tiểu Thảo vẫn mơ màng, không biết tối nay là tối nào.

Chu Tuấn Dương đi bên cạnh nàng thấy nàng bước đi không đều còn tưởng vì vừa nãy ở ngoài điện chờ trong thời gian dài nên bị cảm lạnh.

Lúc Tiểu Thảo bước xuống bậc thang, hắn quan tâm đỡ nàng, dịu dàng nói: “Không thoải mái à? Ta sai người về phủ mời Trịnh thái y đến, chờ chúng ta trở về phủ Tướng quân chắc ông ta cũng đến rồi!”Nói xong còn vươn bàn tay thon dài sờ trán nàng.

Không ngờ còn chưa chạm đến vầng trán sáng bóng xinh xắn kia đã bị Phòng Tử Trấn canh chừng chằm chằm bên cạnh đánh một phát: “Làm cái gì đấy! Động tay động chân, coi cha nuôi ta là người chết à?”Đúng lúc này, Dư Tiểu Thảo ngơ ngơ ngác ngác cuối cùng cũng động đậy.

Nàng tóm lấy tay Dương Quận vương, giơ lên miệng mình ra sức cắn, trên tay hắn lập tức xuất hiện một hàng dấu răng sâu, còn rỉ máu.


Sau đó nàng ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Đau không?”Chu Tuấn Dương kinh ngạc nhìn hàng dấu răng chỉnh tề trên cổ tay, đây là dấu ấn tình yêu của tiểu nha đầu dành cho hắn, đáng yêu quá.

Hắn nâng cổ tay lên, làm ra hành động khiến mọi người ngạc nhiên rớt cằm - đưa tay đến bên miệng, nhẹ nhành liếm giọt máu rỉ ra ở vết thương.Giọt máu đỏ tươi tô điểm thêm cho đôi môi hoàn mỹ mê người của hắn.

Dung nhan tuấn tú càng thêm mấy phần dụ hoặc.

Dư Tiểu Thảo lập tức đỏ bừng mặt, dưới ánh mắt khác thường của bao đại thần vừa bãi triều, đúng là không ngẩng đầu lên được.“Đừng lo, ta không đau!” Ai lo cho huynh chứ, không biết xấu hổ!Chu Tuấn Dương sờ nhẹ búi tóc đến đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Yên tâm đi, không phải nàng đang nằm mơ đâu! Phủ của Thái sư tiền triều sau này sẽ là của nàng! Không phải nàng muốn mở phường làm đẹp dưỡng sinh sao? Mỗi một viện ở nơi đó đều có cách bố trí rất độc đáo, rất phù hợp với yêu cầu của nàng!”Dư Tiểu Thảo cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Chu Tuấn Dương đầy nghi ngơ, hung hăng hỏi: “Nói! Có phải huynh cầu xin Hoàng thượng để người ban thưởng cho ta không?”“Đừng nghĩ mấy vấn đề này, chỉ cần đồ tốt đến tay là được rồi không phải sao? Dù sao cũng là Hoàng thượng cho không mà! Phủ Thái sư đó dù chỉ còn là nhà trống thì không đến một vạn tám nghìn lượng cũng đừng nghĩ mua về được! Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được! Nàng nghĩ xem lần này nàng tiết kiệm được bao nhiêu bạc rồi?”Chu Tuấn Dương biết tính mê tiền của nàng nên lập tức đánh vào tâm lý nàng, hy vọng nàng sẽ không quấn quít nguồn gốc của những thứ nàng được ban thưởng.

Nhưng mà hắn cũng không ngờ rằng đường huynh lại ban thưởng phong hào Huyền chủ Kim An ngũ phẩm cho nàng.Tuy rằng hắn không quan tâm ánh mắt và miệng lưỡi người đời, nhưng mà hắn sợ người đời bàn tán ra vào sẽ khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Bây giờ thì tốt rồi, Huyền chủ và Quận vương, miễn cưỡng cũng coi là môn đăng hộ đối nhỉ?Quả nhiên sau khi nghe hắn nói vậy thì ánh mắt nàng lập tức sáng lên, biểu cảm nhao nhao muốn thử nói: “Vậy ngay hôm nay chúng ta đến ngôi nhà đó xem thử đi, được không?”“Gấp cái gì! Nhà ở đó có chạy được đâu! Bây giờ chuyện quan trọng nhất là mau chóng về phủ để Trịnh thái y khám cho nàng!” Chu Tuấn Dương lập tức bác bỏ lời đề nghị của nàng.

Vừa nãy nàng ở trong đại điện hắt xì, ho khan, không biết có bị sốt không.


Sức khỏe của nàng là quan trọng nhất!Dư Tiểu Thảo giương nanh múa vuốt kháng nghị: “Dù sao ta cũng được tính là nửa đại phu, sức khỏe ta thế nào ta còn không biết sao? Ta ổn, ta muốn đến xem nhà Thái sư tiền triều!”“Ngôi nhà đó đã thuộc về nàng, nàng muốn đến lúc nào thì đến, sao cứ nhất định phải là hôm nay? Nàng cũng nói, nàng cùng lắm chỉ được coi là một nửa đại phu.

Đại phu không tự chữa, hôm nay nhất định phải để thái y khám cho nàng!” Hiếm khi thấy Chu Tuấn Dương kiên quyết trước mặt Dư Tiểu Thảo như vậy, không chừa cho nàng bất kỳ đường lui nào.Những người lớn hơn đi ngang qua, nhìn cặp đôi một cao một thấp, một lớn một nhỏ này ở chúng một chỗ cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Dư đại nhân nhỏ bé ốm yếu giống như một con mèo nhỏ không biết sợ là gì, không ngừng khiêu khích giới hạn của con sư tử to lớn uy vũ trước mặt.

Mà Dương Quận vương lạnh lùng bạo ngược trước mặt con mèo nhỏ này lại trở thành chó lớn tốt tính, thoải mái để mèo nhỏ cầm tay mình cắn, cũng không nỡ bắt nàng nhả ra.Đúng là nồi nào vung đấy mà, Dương Quận vương quả đúng như tin đồn, coi trọng Dư đại nhân chẳng có chút dáng vẻ nào của khuê tú danh môn cả, nên mới có thể dễ dàng bỏ qua cho sự khiêu khích hết lần này đến lần khác của nàng? Nếu như là người khác đã sớm bị đánh bay rồi!Cuối cùng Dư đại nhân vẫn không chống lại được Dương Quận vương, bị hắn xách lên nhét vào trong xe ngựa.

Nha hoàn bên trong đã dùng lò bùn nhỏ đun sẵn nước nóng, pha cho chủ tử nhà mình một ly trà nóng, cả lò sưởi tay đang dần dần nguội lạnh cũng được thay than lửa mới.

Xã hội phong kiến vạn ác cũng không phải hoàn toàn không có chỗ khiến nàng vừa ý.

Nhìn xem, hầu hạ chu đáo thế này mà?Dư Tiểu Thảo bưng trà nóng mà còn thở phì phò! Tiểu tử đáng chết, nàng muốn đi xem nhà mới nàng mới được ban thưởng, vì sao nhất quyết không cho nàng đi? Quá bá đạo, quá độc đoán chuyên quyền! Trừ điểm! Trừ thật nhiều điểm!“Được rồi, đừng giận nữa!” Hình như Chu Tuấn Dương nhận ra từ trong xe ngựa truyền ra ai oán và tức giận nên vội vàng nói: “Về việc sửa chữa và bố trí lại ngôi nhà kia nàng có yêu cầu gì không cứ nói ra để gia xử lý, coi như xin lỗi nàng được không?”Này còn tạm được! Dư Tiểu Thảo ngồi trong xe ngựa không chút khách khí nói về cách thiết kế của phường làm đẹp dưỡng sinh với Dương Quận vương.

Trong lúc nói chuyện hăng say không khỏi khuơ tay múa chân, thậm chí còn lộ đầu ra ngoài cửa sổ, rất sợ hắn không hiểu ý nàng nói.“Trước mắt như vậy là đủ rồi, chưa nhìn thấy viện trước nên chỉ có thể như vậy!” Dư Tiểu Thảo nói đến miệng khô lưỡi khô, uống một hớp trà ấm, biểu cảm còn chưa thỏa mãn.Kiếp trước nàng từng làm thuê ở một tiệm làm đẹp dưỡng sinh vô cùng lớn, còn được làm quản lý nữa.

Nếu như không phải gặp được bà chủ dạy nàng nấu đồ kho đó, chỉ sợ sau khi kiếm đủ tiền vốn nàng cũng sẽ mở một tiệm làm đẹp.

Tâm nguyện kiếp trước còn chưa hoàn thành, có thể thực hiện ở cổ đại cũng là một trải nghiệm không tệ!Dọc đường, Dương Quận vương rất chăm chú nghe nàng nói.

Một vài đồ vật hiếm lạ cổ quái từ miệng nàng hắn cũng ghi nhớ kỹ.

Chỉ cần là thứ có thể tìm được trên thị trường, dù có khó đến đâu hắn cũng sẽ tìm về cho nàng.

Không tìm được thì dù phải trải qua muôn vàn khó khăn cũng phải tìm được!Nghe phường làm đẹp dưỡng sinh mà tiểu nha đầu tưởng tượng ra, hắn cũng động lòng! Huống hồ là đối với những thiếu nữ không hề có chút đề kháng nào với việc theo đuổi mỹ mạo chứ? Tuy rằng bây giờ phường làm đẹp dưỡng sinh mới chỉ hình thành trong tưởng tượng, nhưng hắn tin chắc tương lai không lâu nữa, nơi đó sẽ trở thành nơi vung tiền chạm tay là bỏng trong Kinh thành!“Chỉ phục vụ nữ nhân? Có phải có chút phân biệt đối xử không?” Chu Tuấn Dương bày tỏ kháng nghị nho nhỏ.Mở một nơi vung tiền để phục vụ nam nhân? Trong đầu Dư Tiểu Thảo đột nhiên thoáng hiện lên bốn chữ “Thiên thượng nhân gian”? Đây là cổ đại, trên mặt pháp luật hẳn là có thể, vậy có phải có thể...!Nhưng mà nàng nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng này.

Nếu nàng mở một địa phương cao cấp như thanh lâu như thế, không chỉ không thể vượt qua cửa ải của bạn bè thân thích mà cả chính bản thân nàng cũng không chấp nhận được.


Thôi, nàng vẫn nên thành thật làm phường làm đẹp dưỡng sinh của nàng trước đã rồi tính toán những cái khác sau!“Nếu như huynh có hứng thú cũng có thể tự mở một nơi tương tự chỉ phục vụ nam nhân mà.

Ngoài đấm bóp ra còn có thể tắm thảo dược, xông hơi, có thể loại trừ một vài loại bệnh khó chữa.

Ngoài ra có thể thiết kế phong nhã một chút, ngắm hoa, nghe hát, thưởng trà.

Phóng khoáng hơn thì có thể tổ chức các hạng mục giải trí như đấu bài, mạt chược, đua ngựa, ném thẻ vào bình rượu...!Mở một nơi giải trí khiến người khác muốn ngừng tham gia cũng không ngừng được, thật ra cũng không tệ!”Dư Tiểu Thảo giật dây hắn, nàng là một cô nương, mở mấy thứ này có vẻ không hợp lẽ lắm, nhưng Dương Quận vương lại khác.

Cứ theo nguyên tắc có tiền cùng kiếm, nàng quyết định gợi ý cho hắn, báo đáp hành động đòi Hoàng thượng phong thưởng cho nàng của hắn!Chu Tuấn Dương cũng rất giỏi về mặt kinh doanh.

Trước mắt vụ làm ăn kiếm được nhiều tiền nhất trong Kinh thành - Dương Hóa Hành là do hắn sáng lập.

Còn có cửa hàng rau quả đang trên đà thịnh vượng kia nữa, cùng là do hắn và tiểu nha đầu hợp tác làm.

Từ gợi ý ngắn gọn Tiểu Thảo vừa nói cho hắn, hắn đã nhìn thấy tiềm năng làm ăn vô hạn.Hơn nữa, tiểu nha đầu biết kiếm tiền như vậy hắn cũng phải cố gắng hơn mới được, cực khổ hơn nữa cũng không sao, tránh cho đến lúc cầu hôn lại bị người khác coi là tiểu bạch kiểm chỉ biết ăn bám! Việc mở phường giải trí này hắn còn phải giành thời gian thảo luận thêm với nàng! Chỉ nghĩ đến hạng mục cược đua ngựa mà nàng nói đã đủ để dấy lên ngọn sóng trong lòng cánh đàn ông rồi!.

Chương 471:

Rốt cuộc thì đầu óc của tiểu nha đầu này chứa những gì vậy? Có nhiều vô kể những ý tưởng kiếm tiền khiến người khác không thể không bội phục! Không được, tiểu nha đầu vừa có khả năng vừa khiến người khác thương này, hắn phải dán danh hiệu của lên sớm một chút, tránh cho ngày nào đó người khác lại phát hiện điểm tốt của nàng, đào góc tường nhà hắn thì phải làm thế nào?


Xem ra phải làm chút chuyện khiến nha đầu này vui vẻ, xem có thể rút ngắn thêm thời gian khảo nghiệm không. Ừm... không phải tiểu nha đầu muốn mua nhà sao? Tuy hắn có sẵn nhà ở đây, nhưng hắn có cam tâm tình nguyện tặng thì nàng chưa chắc đã nhận! Vậy nên chỉ có thể giúp nàng tìm một căn nhà thích hợp thôi!


Nhưng khu vực có nhà tốt trong Kinh thành đều đắt giá đến chẳng ai có thừa để bán. Ai lại đồng ý vội bán nhà trước Tết hai tháng đây? Ôi! Đúng là một vấn đề khó mà...


Đúng rồi! Không biết ám vệ phái ra ngoài làm việc có thu hoạch được gì không. Nếu như tóm được cái đuôi của Lý Thị lang, tìm được đủ chứng cứ, vậy thì...




Không bao lâu sau khi Dư Tiểu Thảo được phong quan, tin tức Hữu Thị lang bộ Lại âm thầm nhận hối lộ mua chức vị cho người khác, còn có lúc còn ở địa phương cũ làm việc, em vợ lại ỷ vào uy danh của ông ta làm xằng làm bậy, ép buộc dân nữ, hại tính mạng người, người ta đến cáo trạng thì bị ông ta dùng quyền hành đè xuống, cậu em vợ kia làm lần một thì có lần hai, ngụy trang thành đạo tặc, đánh cướp cả nhà người ta, hơn nữa còn một mồi lửa… từng chứng cứ của vụ án cái nào cái đó vô cùng chính xác, giống như có một bàn tay vô hình ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa, phô bày rõ ràng khắp thiên hạ.


Tuy Lý Thị lang mượn quyền mưu lợi nhưng chưa từng hại chết người, nhưng cũng bị em vợ liên lụy không ít. Ông ta bị tước quan, trở thành dân thường. Cả nhà buồn rầu thu dọn đồ đạc, ủy thác cho người môi giới bán hết đồ trong nhà đi, chuẩn bị cầm tiền về quê làm ruộng, cũng có thể làm một phú hào.


Phủ của ông ta chỉ cách phủ Trung Cần Bá của Phòng tướng quân một con hẻm, đi lại rất thuận tiện. Hơn nữa ngày thường Lý Thị lang học đòi văn vẻ, bố trí viện trạch rất thanh cao. Sau khi Chu Tuấn Dương xem qua thì cảm thấy phủ này hẳn là rất hợp ý tiểu nha đầu.


Trong Kinh thành không thiếu người có tiền, viện trạch tốt ai mà không muốn mua. Nhưng mà Dương Quận vương đã đánh tiếng trước: Viện trạch này hắn đã để ý, ai mà muốn cạnh tranh thì phải xem ai trả giá cao hơn trước!


Người có quyền trong Kinh thành của cải nhất định không bì được với mấy cửa hàng đẻ ra trứng vàng của Dương Quận vương, có tiền thì có gì mà không làm được, nhưng bọn họ lại kiêng kị quyền thế của hắn. Sau khi hắn đánh tiếng ra ngoài thì người cũng vừa ý ngôi nhà này không thể không từ bỏ ý đồ tranh giành.


Dương Quận vương không có đối thủ cạnh tranh, mua lại ngôi nhà này với giá rất thấp. Khế đất lại viết tên Dư Hải – một cái tên khiến người khác cảm thấy rất lạ.


Dư Hải là ai? Lại có thể khiến Dương Quận vương giúp đỡ mua nhà? Họ Dư, lại có quan hệ với Dương Quận vương, không phải là Dư đại nhân mới nhậm chức không lâu đó sao? Dư Hải này nhất định là anh em của Dư đại nhân! Xem ra lời đồn cũng không phải tự dưng mà có! Dương Quận vương đúng là đã nhìn trúng Dư đại nhân còn nhỏ tuổi, chưa trưởng thành.




Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại suy đoán tràn lan khắp nơi. Có người hâm mộ và ghen tị sự may mắn của Dư Tiểu Thảo, có thể ôm cái đùi to Dương Quận vương. Cũng có người thương cảm cho tiểu cô nương còn nhỏ tuổi chưa hiểu sự đời này, bị một đại ma tinh lạnh lùng để ý, thật bi ai!


Trong đó có cả tin vịt mà phu nhân Lý Thị lang và con gái bà ta truyền ra là trong tay Dư đại nhân có toa thuốc cải lão hoàn đồng. Tin tức này khiến lòng người sợ hãi, nghe nói rất nhiều đại nhân tai to mặt lớn đều động tâm. Còn có người trong giang hồ đến dò hỏi đều bị đám thủ hạ Dương Quận vương để lại bên người Dư đại nhân đánh lui!




Cho nên Dương Quận vương vì hồng nhan tức giận tận trời, muốn đòi lại công bằng cho Dư đại nhân nên mới moi ra tội lỗi của Lý Thị lang, dẫn đến việc ông ta bị tước quan. Hắn còn chưa hết giận, ép giá nhà người ta, dùng cái giá chưa đến một nửa giá ban đầu mua lại nhà của ông ta...


Mặc kệ tin vịt truyền đi kiểu gì, trước Tết một tháng, phủ Thị lang đã được sửa mới hoàn toàn treo tấm bảng “Dư phủ”. Nghe nói tấm bảng này là do Thái Thượng hoàng tự tay đề bút! Chuyện này khiến một vài người thấy mà ghen ghét, lại bắt đầu suy đoán đủ kiểu: Rốt cuộc thì Dư gia có lai lịch gì? Có thể móc nối quan hệ với Thái Thượng hoàng! Ai nói người ta xuất thân nông dân không có chỗ dựa? Có khi tổ tiên người ta từng theo Thái Thượng hoàng đánh giặc, sau đó từ bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang, đến làng chài nhỏ ven biển ẩn cư!


Đủ rồi đó! Đó chỉ là lúc Thái Thượng hoàng đến ăn cơm chùa, ăn no nê rồi thì nghe nói Tiểu Thảo mới mua nhà thì có linh cảm vung bút viết hai chữ mà thôi. Thế nhưng lại vô tình tạo nên một bối cảnh chống lưng hùng hậu cho Dư gia. Không nói đâu xa, một vài người coi thường xuất thân của Dư gia trong Kinh thành đều không hẹn mà cùng tự giác ngậm miệng lại! Họa từ miệng mà ra, nhìn kết cục của Lý Thị lang đi, còn chưa đủ để cảnh tỉnh à?


Vừa vào tháng Mười Hai, bộ phận được giao nhiệm vụ lo chuyện đồng áng của bộ Hộ lại được nhàn nhã nghỉ ngơi. Những bộ phận khác đều đỏ mắt ghen tỵ! Thật ra thì mùa đông đến là thời gian rảnh rỗi của nông dân lại đến. Lúc người khác bận rộn làm việc trong gió rét thì người của bên nông sự ti ngày ngày ngồi trong nha môn sưởi ấm, uống trà, nói chuyện phiếm. Đầu năm là thời gian bận rộn của rất nhiều ngành mà người ta lại được nghỉ kỳ nghỉ lớn!


Bây giờ không còn ai cười nhạo việc kết bạn với nông dân chân đất nữa rồi. Thậm chí có vài người còn cảm thấy thật ra làm việc ở nông sự ti rất thoải mái. Do có chiến công của nông quan Dư đại nhân mà người trong đó cũng được lộ diện, báo danh trước mặt Hoàng thượng, còn được ban thưởng không nhỏ. Ai vốn là người của nông sự ti trong nha môn Thanh Thủy bây giờ đi đường cũng vui vẻ nở mày nở mặt. Ôi! Không biết bây giờ điều đến đó có còn kịp hay không?


Mua xong nhà, Dư Tiểu Thảo được nghỉ dài ngày nên quyết định nhân lúc thời tiết tốt trở về thôn Đông Sơn, đón người nhà lên Kinh thành ăn Tết!


Sau khi Chu Tuấn Dương trở về từ biên quan, giao nộp binh quyền thì cũng khôi phục trạng thái Quận vương nhàn rỗi. Thực tế hắn cũng chẳng có chức quan cố định gì, mỗi ngày lên triều trừ khi Hoàng thượng triệu kiến, không cần đến cũng được.


Vừa nghe tin Dư Tiểu Thảo trở về thôn Đông Sơn hắn đã lập tức dâng tấu, nói đầu năm muốn đến đất phong xem xét tình hình, xin Hoàng thượng ân chuẩn. Thế là xe ngựa của Dư Tiểu Thảo vừa mới rời khỏi Kinh thành, Chu Tuấn Dương đã dẫn theo mấy thị vệ thiếp thân và người làm đuổi theo sau!


“Ô! Trùng hợp thật! Về thôn Đông Sơn à? Gia cũng trở về đất phong ở Đường Cổ, vừa khéo cùng đường, cùng đi nhé, được không?” Cái dáng vẻ giả vờ giả vịt làm như vô tình gặp gỡ này đúng là khiến người khác không biết nói sao.


Dư Tiểu Thảo liếc hắn một cái, lười để ý tên ngốc này! Trên đường về có người làm bạn, cười cười nói nói cũng không quá cô đơn.


Đến đường rẽ của Đường Cổ, Chu Tuấn Dương không có ý vào thành mà cứ đi theo đoàn xe của Tiểu Thảo, dọc theo con đường đến thôn Đông Sơn.


“Không phải huynh đến đất phong thị sát sao? Sao lại đi hướng này?” Dư Tiểu Thảo hỏi hắn.


Chu Tuấn Dương nâng mắt phượng, cười nói: “Không lẽ thôn Đông Sơn không thuộc đất phong của gia à? Hơn nữa biệt viện của gia cũng ở Tây Sơn, đến đó nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi thị sát cũng không muộn mà? Đất phong của gia có chạy mất đâu!”





“Huynh nói cái gì cũng có lý!” Dư Tiểu Thảo không thèm để ý hắn, vén rèm xe lên nhìn về phía trước, có chút cảm giác nóng lòng muốn về nhà. Tính ra thì đã hơn nửa năm nàng chưa trở về thôn Đông Sơn. Trong đó có một lần trở về Đường Cổ, phần lớn thời gian đều tập trung vào việc kiếm tiền nhờ trồng rau trong lều lớn. Tuy rằng có gặp được cha mẹ anh chị em nhưng không có thời gian trở về thôn Đông Sơn xem thế nào. Xuyên đến đây năm năm, nàng cũng dần dần có cảm tình với làng chài nhỏ kề núi gần biển, với những thôn dân hiền lành chất phác này.


Lúc nàng về đến thôn Đông Sơn là lúc mấy ông lão trong thôn ăn xong cơm sáng rồi ra ngoài đi dạo. Tuy thôn Đông Sơn mới trải qua nạn cướp biển xâm chiếm, nhưng do có Dương Quận vương đền bù thiệt hại, hơn nữa còn có của ăn của để trong vài năm nên cũng coi như khá giàu có trong mấy thôn làng xung quanh.


Nhưng mà người làm nông cũng rất tiết kiệm, nhất là thời gian nông nhàn mùa đông, trừ Dư gia thu nhập ổn định ra thì mọi người đều ăn hai bữa một ngày. Bữa ăn sáng vào khoảng chín mười giờ sáng, bữa ăn tối vào khoảng bốn năm giờ chiều.


Hôm nay thời tiết đẹp, ánh nắng mặt trời rực rỡ, mấy ông lão ăn cơm xong thích ngồi đánh cờ ở nơi ánh nắng chiếu đến, nói chuyện phiếm nhà này nhà kia.


“Dư lão đầu! Ngoài thôn có mấy chiếc xe ngựa, không phải là đến nhà ông đó chứ?” Ngồi đánh cờ với Dư lão đầu là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Ông ta ngồi đối diện cổng thôn, híp mắt nhìn về phía đó một lúc lâu, hất cằm về phía mấy chiếc xe ngựa, cười hỏi.


Trong thôn, nhà có khả năng dùng xe ngựa cũng chỉ có Dư gia! Dư lão đầu đúng là có phúc thật, con cháu đều có tài. Con trai làm ruộng mà được làm quan thất phẩm, ngang hàng với Huyện thái gia. Cháu trai là một thiên tài học tập, còn nhỏ tuổi đã thi đỗ Tú tài!


Càng khiến người ta không ngờ đến là cháu gái nhỏ của ông là nữ quan đầu tiên của triều Đại Minh, còn giúp Hoàng thượng quản lý thôn trang! Trước đó vài ngày còn nhận thánh chỉ, nói là nha đầu Dư Tiểu Thảo kia làm việc rất tốt, được Hoàng thượng phong làm Huyền chủ gì đó!


Huyền chủ là cái gì? Ngươi chưa nghe hí văn hát sao? Huyền chủ phải là con gái của vương gia, mới có tư cách được nhận phong thưởng. Nha đầu Tiểu Thảo kia đúng là đại nạn không chết ắt có phúc về sau, bây giờ còn ngang vế với con gái của vương gia!


Chậc chậc! Dư gia cũng giỏi thật đó! Đúng là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh(1)! Đời trước Dư lão đầu phải tích bao nhiêu đức mới có thể có được đám con cháu vang danh tổ tông như thế!


(1): Ý nói có chuyện may mắn, tốt đẹp xảy đến


Dư lão đầu quay đầu híp mắt nhìn một lát, không dám khẳng định nói: “Ai biết được! Hôm nay mẹ con Liễu thị và Tiểu Liên đều ở nhà, đám Đại Hải thì ở trang viên, không có chuyện gì sẽ không trở về sớm vậy đâu! Nhìn xe ngựa này cũng không giống của nhà chúng ta...”


“Không biết có phải là nha đầu Tiểu Thảo trở về không? Không phải hai ngày trước nhà đệ nhận được thư của con bé nói mới mua nhà ở Kinh thành, đầu năm để trống không tốt nên muốn đón nhà đệ đến Kinh thành ăn Tết sao?” Đại gia gia Dư Lập Xuân của Tiểu Thảo cảm thấy tám chín phần mười là xe ngựa đi đến nhà tam đệ. Loại bỏ khả năng của những người khác trong nhà thì chỉ có thể là nha đầu Tiểu Thảo thôi!


“Gia gia…” Tiểu Thảo thò đầu ra từ trong xe ngựa. Cách đó khá xa đã thấy bóng người đang đứng ở cửa thôn nhìn về phía nàng thì không nhịn được vẫy tay, hô gọi từ xa.