Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 50




Mấy ngày kế tiếp Lý Phỉ không đi ra ngoài nữa. Mỗi ngày cùng Nữu Nữu ở trong sân chơi. Mà Đoạn Dật Sơn đã hai ba ngày không xuất hiện, nhưngnhìn thấy Lục Hổ như trước cợt nhả trước mặt mình, còn có Quan Ly nghiêm mặt, nghĩ đến Đoạn Dật Sơn hẳn là không có việc gì.Tiếp xúc lâu, phát hiện Lục Hổ nói rất nhiều, mà Quan Ly thì hoàntoàn tương phản, mỗi lần chỉ là ừ một tiếng, sẽ không thấy tiếng vangnữa.

Hai người giống như từ lúc tham gia quân ngũ đã đi theo Đoạn Dật Sơn, sau đó trở thành thân binh của hắn, cho nên sau khi Đoạn Dật Sơn rờiquân doanh, mấy người bọn họ cũng đi theo ly khai. Nghe nói bọn họ chứcvị cũng không thấp, ở trong quân ít nhất cũng là phó tướng. Mỗi khi nóiđến thời gian tham gia quân ngũ làm thủ hạ của Đoạn Dật Sơn, Lục Hổ luôn nói không hết chuyện, nói bọn họ trải qua sinh tử như thế nào, khi bịvây công lấy ít thắng nhiều ra sao, hiện tại nói đến luôn thổn thức.

Lão bá gác cổng đến báo cho biết có người tìm. Lý Phỉ nghĩ mình ởkinh thành ngoại trừ nhận thức Đoạn Dật Sơn và Diêu Mạn, hẳn là không có những người khác đi.

Người gác cổng nói người đó là công tử trẻ tuổi tên Công Tôn. Lý Phỉ thật không ngờ là Công Tôn đến đây.

“Mời hắn vào đi.”

Ở trong phòng khách, Lý Phỉ nhìn thấy Công Tôn đã lâu không gặp, còncó tên tiểu tư ngày trước đi theo hắn, dường như gã sai vặt không vuikhi nhìn thấy Lý Phỉ, đứng ở phía sau Công Tôn hung hăng trừng mắt LýPhỉ.

Lý Phỉ không biết nguyên nhân, coi như không phát hiện.

“Sao không thấy Nữu Nữu đâu?” Vẫn là Công Tôn mở miệng trước.

“Đang ngủ trưa rồi.” Lý Phỉ trả lời một câu, hoàn cảnh lại an tĩnh. Lý Phỉ thật không biết nên nói cái gì.

Công Tôn nhìn nữ tử trước mắt không biết khi nào thì một viên mầmmóng nảy sinh ngay tại trong lòng mình. Sau khi rời khỏi, Công Tôn mỗikhi một mình một chỗ, trong đầu sẽ không nhịn được nghĩ đến Nữu Nữu,nghĩ đến nữ tử trước mắt này. Nhớ tới ngày mình ở Lý gia trang, nhớ tớingày đó ban đêm, thân ảnh nàng quyết tuyệt rời đi.

Đây là cảm giác thế nào, tuy rằng không mãnh liệt, nhưng lại như nước nhỏ chảy chậm rãi vào cánh đồng, không thể ngừng lại.

Cho nên sau khi nhận được tin tức liền lập tức đến đây.

“Thực xin lỗi.” Công Tôn nhìn Lý Phỉ chân thành xin lỗi, “Đều tại ta làm hại ngươi…”

Lý Phỉ hiểu được hắn nói cái gì, vội vàng xua tay nói: “Không sao,ngươi không phải cố ý. Ta nghe Đoàn đại ca nói, ngươi còn bảo bọn họ bảo hộ mẹ con chúng ta, cho nên không trách ngươi.”

Bị nàng nói như vậy, Công Tôn đã nghĩ lời hay lúc trước không nói ra được.

Công Tôn nhìn Lý Phỉ giải thích, vẻ mặt không tự giác mang theo xacách. Vừa rồi nghe nàng gọi Đoàn đại ca, Công Tôn làm sao không biếtđâu, hắn đã sớm phái người hỏi thăm, nàng hiện tại ở viện này, còn cóngười trong viện, đều là Đoạn Dật Sơn an bài tốt, hiện tại xem nàng gọithân thiết như vậy, hiện tại nàng đã xa cách, làm sao không phải đangnói cho mình là vọng tưởng.

Tiểu Lộ Tử thấy vẻ mặt công tử cô đơn, nữ nhân đối diện còn vẻ mặtkhông tự giác, vừa tức vừa hận. Từ khi hắn bị đuổi về đến bên người công tử, đã biết công tử có tâm sự, mỗi lần hỏi công tử nói mình còn nhỏkhông hiểu. Mình làm sao có thể không hiểu, còn không phải là chuyện của nam và nữ ư.

Nhưng hiện đang nhìn nữ nhân kia không được tốt lắm! Là chuyện quantrọng nhất, hình như nữ nhân đối diện căn bản chướng mắt công tử. Nghĩvậy hắn càng buồn bực.

Lý Phỉ thấy gã sai vặt ở phía sau Công Tôn quyệt miệng lại trừng mắtnhìn mình, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu. Nhìn lại Công Tôn, vẻ mặtcó chút cô đơn, còn không suy nghĩ cẩn thận sao lại thế này, thì thấyLục Hổ từ bên ngoài đi vào.

“Đại tẩu!”

Thanh âm của Lục Hổ ngày thường vốn lớn, Lý Phỉ cảm thấy toàn bộ sânđều nghe được. Nàng không chú ý tới Công Tôn nghe vậy thân mình cứng đờ.

“Đại tẩu, có người đến tìm vị Công Tôn công tử này.”

“Vậy dẫn hắn vào đi.” Lý Phỉ nói.

Lúc này Công Tôn lại đứng lên lắc đầu nói: “Vẫn là không cần, bọn họ hẳn là có việc gấp, ta cũng đi thôi.”

Lý Phỉ nghe hắn nói như vậy cũng không giữ lại, định đứng lên tiễnhắn, lại bị Lục Hổ ngăn lại, “Đại tẩu, ta thay ngươi tiễn Công Tôn côngtử.”

Công Tôn đi ra sân, nhìn cánh cổng đã khép chặt. Thật giống như mìnhvà nàng, mỗi người một bên cửa, trong cổng Lý Phỉ không biết ý tưởng của mình, ngoài cửa mình lại bị cái gì đó cách trở, không thể tới gần nàng, hai người đều tự sống cuộc sống của mình. Tiểu Lộ Tử bên cạnh gọi vàitiếng hắn mới hồi phục tinh thần lại, ngồi trên xe ngựa sớm đã chuẩn bịtốt lên đường.

Buổi tối.

Lý Phỉ đang viết thư cho mấy người Hồ thúc, nói cho bọn họ mình đã đến kinh thành, có lẽ còn phải ở mấy tháng mới trở về.

“Đông!” Tiếng vang làm Lý Phỉ hoảng sợ.

Nàng đứng lên đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài đó mặt một mảnh tốiđen, cũng không có gì, đang chuẩn bị đóng cửa sổ. Đột nhiên một bàn taybắt lấy Lý Phỉ, Lý Phỉ đang định kêu, một bàn tay che miệng mình, sau đó thanh âm quen thuộc truyền đến: “Là ta.”

Đoạn Dật Sơn buông ra Lý Phỉ, Lý Phỉ vỗ ngực trừng mắt nhìn hắn một cái, đang yên lành lại đi cửa sổ!

“Ngươi làm ta sợ muốn chết! Sao không đi cửa chính…”

Nhìn Lý Phỉ đã ba ngày không gặp, đang ở trước mặt mình, Đoạn Dật Sơn không nhịn được giơ tay qua ôm nàng vào trong ngực.

Hắn vẫn muốn làm như vậy, gắt gao ôm người trước mắt này vào trong ngực.

Lý Phỉ bị hắn đột nhiên ôm lấy, phản xạ tính từ chối, chợt nghe Đoạn Dật Sơn ở bên tai mình nhẹ nhàng nói:

“Đừng nhúc nhích, cho ta ôm một chút.”

Hắn thở dài một hơi, tất cả đều là thỏa mãn.

Mấy ngày nay Hoàng Thượng bệnh nặng, Bạch Triển Nhan đã đi qua nhưngvẫn vô năng vô lực. Hiện ở trong cung các thế lực rục rịch, mà BạchTriển Nhan nói, Hoàng Thượng sống không quá mấy ngày nay. Hiện tại đúnglà thời khắc quan trọng, mọi người không dám lơi lỏng, toàn thân chuẩnbị chiến tranh.

Mấy ngày nay không thể tới, vốn thật là tơ vương, hôm nay lại nhậnđược tin tức nói Công Tôn đi nơi đó. Đoạn Dật Sơn ngay từ đầu đã biếthai người quan hệ, hắn tuy rằng tin tưởng Lý Phỉ không phải người chầnchừ, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được không thoải mái.

“Ta mấy ngày nay rất nhớ nàng.”

Ồ!

Mặt Lý Phỉ lập tức tựa như bị hỏa thiêu. Nàng lần đầu tiên nghe ĐoạnDật Sơn nói như vậy, tuy rằng không phải là người da mặt mỏng, nhưng vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập nhanh hơn, nàng chôn mặt mình vào sâuhơn.

Đoạn Dật Sơn chú ý tới động tác nhỏ của Lý Phỉ, tay càng ôm chặt.

Không biết đứng bao lâu, Đoạn Dật Sơn mới lưu luyến không rời buông nàng ra.

“Mấy ngày nay có thể có chút nhiễu loạn, nàng đừng đi ra ngoài, ngốcnơi này.” Đoạn Dật Sơn dặn dò nói, náo động khả năng sẽ phát sinh, lậptức sẽ thay đổi triều đại.

Lý Phỉ gật đầu, biết hắn phải đi, vài ngày không thấy, Lý Phỉ luônkhông nhịn được tơ vương hắn, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, cóthể thấy được hắn đáy mắt có tơ máu, chỉ hóa thành một câu dặn dò:“Chính chàng cũng cẩn thận.”

Chờ Đoạn Dật Sơn rời đi, Lý Phỉ đóng cửa sổ, nằm ở trên giường khôngngủ được. Nghĩ đến một màn vừa rồi, không khỏi cười khẽ, trằn trọc không ngủ.

Bên kia ánh trăng, người kia có phải cũng giống mình hay không?

Lý Phỉ nghe theo ý kiến Đoạn Dật Sơn, không đi ra ngoài, thậm chícũng bảo người trong viện giảm bớt số lần ra ngoài. Mà Lục Hổ và Quan Ly cũng nhận được tin tức đề phòng càng thêm nghiêm. Toàn bộ không khítrong viện không tự giác khẩn trương lên.

Quả nhiên ở ngày thứ tư buổi tối, bầu trời tây thành bị ánh lửa chiếu sáng một đêm. Nơi đó đúng là Hoàng cung.

Lý Phỉ cả đêm không ngủ, ngồi ở trong phòng khách. Mà Quan Ly và Lục Hổ một người ở sân, một người ở bên ngoài đề phòng.

Ngày hôm sau hừng đông, Đoạn Dật Sơn phái người đưa tới tin tức, Tiên hoàng băng hà, Tân hoàng đăng cơ. Tân hoàng đúng là Tứ hoàng tử.

Nghe được tin tức này, Lý Phỉ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dù sao Đoạn Dật Sơn đúng là đảng của Tứ hoàng tử.

Nếu Tứ hoàng tử không thể đăng cơ, như vậy bị chèn ép sẽ là bọn họ những người này.

Hơn mười ngày sau đó Lý Phỉ vẫn không đi ra ngoài, bởi vì sự tìnhhình như chưa hoàn toàn chấm dứt, trong lúc nhất thời kinh thành có chút hỗn loạn. Lý Phỉ mỗi ngày mang theo Nữu Nữu chơi ở trong sân, táo trong sân đã chín, vì thế Lục Hổ bị kéo đi vặt táo. Lục Hổ hiển nhiên là vuivẻ đi làm, rất thích ý được cống hiến sức lực cho mẹ con Lý Phỉ.

Có đôi khi Lý Phỉ sẽ tới không gian, mang theo Nữu Nữu trồng này nọ.Nữu Nữu rất thích không gian, bên trong hoa quả nhiều, đều là Nữu Nữuthích ăn, vì thế nó cũng bắt chước Lý Phỉ cầm cái cuốc nhỏ, đi theo LýPhỉ giả vờ giả vịt cuốc vài cái. Nhưng hai người không ở lâu trong không gian, sợ người khác hoài nghi.

Đoạn Dật Sơn mỗi ngày bề bộn nhiều việc, từ tối sau hôm đó, hắn cơ hồ mỗi đêm đều đến, đứng ở cửa sổ nói vài câu rồi rời đi.

Cuộc sống vui vẻ như vậy rất nhanh bị biến chuyển.

Hôm nay, Lý Phỉ ngồi trong thư phòng dạy Nữu Nữu nhận thức chữ. Hiệntại Nữu Nữu sắp ba tuổi, Lý Phỉ hiện tại bắt đầu dạy nó một số chữ đơngiản.

“Lý cô nương, lão phu nhân và phu nhân đã tới.” Nha hoàn Bích Xuân báo lại.

Lý Phỉ không có phản ứng lại đây, lão phu nhân phu nhân cái gì.

Lục Hổ lúc này đột nhiên xuất hiện, lập tức tiến lên giải thích, thìra đến đây là bà nội và mẹ Đoạn Dật Sơn. Lý Phỉ không ngờ là bọn họ, vội vàng ra cửa nghênh đón.

Trong lòng lại bắt đầu lo lắng, sao bọn họ đột nhiên đến đây. Chẳnglẽ là Đoạn Dật Sơn nói cho bọn họ chuyện của mình, cho nên hiện tại đếnkhảo sát mình? Như vậy Đoạn Dật Sơn hẳn sẽ nói với mình trước, sẽ khôngđột nhiên như vậy. Hoặc là Đoạn Dật Sơn không biết, bọn họ tự đến?

Lý Phỉ tâm tư chuyển động, còn chưa tới cửa đã thấy một đám phụ nhân quần áo hoa lệ đi đến.

Cầm đầu là một người tóc hoa râm, có lẽ là bà nội của Đoạn Dật Sơn.

Lý Phỉ tiến lên làm cái lễ nói: “Các vị là lão phu nhân và phu nhân Đoạn phủ?”

Lão phu nhân không nói gì, mặc dù có chút tuổi, nhưng ánh mắt rất sắc bén, để ý Lý Phỉ, làm cho Lý Phỉ cảm thấy không thoải mái, giống nhưmình chính là một miếng thịt đặt trên bàn cho mọi người đánh giá. Mộtphụ nhân bên cạnh mở miệng trước, giảm bớt tình trạng xấu hổ, “Ngươichính là Lý cô nương đi, ta là mẹ Dật Sơn, vị này là lão thái thái nhàchúng ta.”

Lý Phỉ thấy phu nhân mang khuôn mặt thân thiết tươi cười, còn chủđộng giúp mình giảm bớt xấu hổ, trong lòng có chút cảm kích, “Vâng, phunhân.”

“Chúng ta vào đi thôi.” Đoạn lão phu nhân phiêu liếc mắt Lý Phỉ một cái, mở miệng nói. Nói xong vịn tay nha hoàn đi vào nhà.

Lý Phỉ thấy bọn họ đều đi vào, trong lòng không khỏi thở dài, xem ra bọn họ là lai giả bất thiện.

Lý Phỉ thấy bọn họ đều đã tự tìm ghế ngồi xuống, mình đành phải đứng, dù sao mình cũng là tiểu bối.

“Biết ta hôm nay vì sao đến không?” Đoạn lão phu nhân thẳng tắp nhìn về phía Lý Phỉ nói.

Lý Phỉ lắc đầu, “Hồi lão phu nhân, ta không rõ ràng lắm.”

“Ta biết, Sơn Nhi coi trọng ngươi, muốn cưới ngươi làm vợ, nhưng tavạn vạn sẽ không cho phép, Đoạn phủ cũng không cho phép loại thân thếnhư ngươi làm thiếu phu nhân. Nhưng xem ra Sơn Nhi hình như rất thíchngươi, cho ngươi làm thiếp vẫn có thể.”

Bà ta nói thực trực tiếp, thậm chí không nhìn Lý Phỉ vẻ mặt cứngngắc, kết cục còn tự mình gật đầu, cảm thấy chủ ý này không sai.

Lý Phỉ thân mình lập tức cứng ngắc, nàng thật không ngờ bà ta sẽ nóinhư vậy, chỉ cảm thấy tâm thật lạnh. Thiếp? Không nói đến mình bây giờcòn chưa đồng ý gả cho hắn, chính là đồng ý, mình thật sự đồng ý làm một cái thiếp? Thiếp là ý nghĩa như thế nào Lý Phỉ đương nhiên rõ ràng,chính là tiểu lão bà đi!

Nàng muốn phản bác, nói cho bọn họ mình không muốn ngồi cái ghế thiếp đó, lấy tôn tử của ngươi hay không còn là một chuyện đấy! Nhưng nàngchỉ cảm thấy yết hầu khô rát, lời nói đến bên miệng lại nói không nênlời.

“Mẹ, mẹ, hu hu hu, mẹ.”

Xa xa, Lý Phỉ nghe thấy Nữu Nữu đang gọi mình mới phản ứng lại, lậptức lao ra. Chỉ thấy Bích Xuân ôm Nữu Nữu đang khóc đòi tiến vào. Lý Phỉ tiến lên tiếp nhận Nữu Nữu. Nữu Nữu trở lại trong lòng mẹ, lập tức ômcổ Lý Phỉ, quyệt mông chui trong lòng Lý Phỉ.

Lý Phỉ ôm Nữu Nữu, vội hỏi Bích Xuân, “Nữu Nữu làm sao vậy?”

“Tiểu thư nhỏ vừa rồi tỉnh ngủ không thấy cô nương nên bắt đầu khóc.”

Thì ra là như vậy, Lý Phỉ bình phục tâm tình ôm Nữu Nữu đang định mở miệng dỗ.

Lúc này Đoạn lão phu nhân đứng lên, ngón tay chiếu chỉ vào Nữu Nữu không thể tin được hỏi: “Này, đây là đứa nhỏ của Sơn Nhi?”

Lý Phỉ ôm Nữu Nữu, nhìn lại lão phu nhân nói: “Không phải.”

Đoàn lão phu nhân vỗ về ngực đứng không vững, nha hoàn bên cạnh vàphu nhân đều đi lên đỡ. Bà hồi lâu mới phục hồi lại, căm tức quát LýPhỉ: “Ta nói cho ngươi, ngươi mơ tưởng gả đến Đoạn phủ ta, chính là làmthiếp cũng không được!”

Nói xong mang theo một đám người nổi giận đùng đùng bước đi