Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 47:




Lư Quế Lệ là bệnh cũ, tim và phổi đều có vấn đề, một kích thích là hôn mê. Bình thường mệt mỏi không chịu được lạnh, chỉ có thể nuôi dưỡng tỉ mỉ, một khi tái bệnh cũ, vậy phải uống thuốc.

Lưu đại phu xem bệnh cho Lư Quế Lệ này hơn mười năm rồi, rất có kinh nghiệm. Người đến, bắt mạch, mở dược, người đi.

Bên này thoải mái rồi, Lư gia bị giày vò người ngã ngựa đổ. Đôi vợ chồng Tam phòng co lại trong phòng mình không ra khỏi cửa, đàn ông không xen vào việc chăm sóc tiểu cô, mẹ chồng là người nhanh nhẹn, một khi đụng phải chuyện của tiểu cô là chân tay luống cuống, chỉ còn lại Mai thị và đại tẩu ở tây sương trông tiểu cô.

Lư Kiều Nguyệt cũng ở lại.

Đời trước tiểu cô cũng là như thế này, trong ấn tượng của Lư Kiều Nguyệt, tiểu cô không lập gia đình, ở tại Lư gia. Bởi vì nàng ta, trong nhà làm ầm ĩ không ngớt, nhưng bất kể làm ầm ĩ thế nào, Lư gia vẫn không ở riêng.

Dù sao trong trí nhớ của Lư Kiều Nguyệt, đến lúc nàng mất đi liên hệ với nhà mẹ đẻ, Lư gia vẫn chưa ở riêng.

Lư Kiều Nguyệt và Lư Quế Lệ không thân cận, có thể là vì nguyên nhân bị bệnh, Lư Quế Lệ với ai cũng nhàn nhạt, cho nên Lư Kiều Nguyệt không biết tiểu cô thê nào. Lúc này trông thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường gạch được bà nội mớm thuốc, trong nội nổi lên một cỗ cảm giác thương cảm.

“Tiểu cô của con mệnh khổ, cả đời bị thân thể này liên lụy.”

Đợi Lư Quế Lệ uống thuốc nằm ngủ rồi, Mai thị dẫn con gái ra đại môn phòng trên.

Lư Kiều Nguyệt không nói gì, chỉ gật đầu.

Mai thị thở dài một hơi.

Năm đó bà gả vào Lư gia, còn chưa có vị tiểu cô này, về sau lúc bà mang thai, đột nhiên mẹ chồng cũng mang bầu. Lúc đó mẹ chồng đã hơn 40 tuổi rồi, có thể nói là già hoài xuân. Lúc đó trong thôn có không ít người trêu ghẹo bà, nói mẹ chồng nàng dâu đồng thời mang thai, là một chuyện hiếm thấy. Vì việc này bà đỏ mặt không ít lần.

Về sau mẹ chồng sinh tiểu cô, bà cũng sinh ra Nguyệt Nhi, hai người cùng một năm, chỉ là một đứa là đầu năm, một đứa là cuối năm.



Tiểu cô từ khi sinh ra thân thể không khỏe mạnh, không khỏe này là do bệnh tật. Đại phu nói đứa nhỏ này không dễ nuôi sống, dù cho nuôi sống, về sau cũng là ấm sắc thuốc.

Về sau quả nhiên ứng nghiệm đại phu nói.

Kỳ thật đừng nói hai vợ chồng Tam phòng, có đôi khi Mai thị cũng sinh lòng oán hận, nhà mình kiếm được tiền không ít, Nhị phòng bọn họ làm đậu hủ kiếm tiền, Tam phòng bán hàng kiếm tiền, Đại phòng mặc dù không có nghề nghiệp riêng, nhưng đại ca cùng hai đứa cháu trai đi ra ngoài làm việc vặt, lại càng không cần phải nói trong nhà còn có hơn mười mẫu đất.

Nhưng tiền lời của cả nhà lại bị lấy ra điền vào lỗ thủng tiểu cô này.

Mai thị có đôi khi bất mãn và may mắn, may vì có vị tiểu cô này làm tiền lệ, bà sủng ái nữ nhi của mình, cha mẹ chồng không thể nói cái gì. Nhưng nghĩ tới Đỗ gia muốn hai mẫu ruộng, còn phải mau chóng thành thân cho con trai, bà lại bất mãn.

Bà biết rõ thực chất tiền của chung chẳng có, chỉ bằng tiểu cô ba ngày hai lần sinh bệnh, nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ tiêu. Lúc nhi tử thành thân, tiền công chung không có, mẹ chồng trước đó đã ám chỉ nhiều lần rồi.

Nhưng Nhị phòng cũng không dư dả.

Đại tẩu Hồ thị là kẻ khôn khéo đấy, đại ca và hai đứa cháu trai ra ngoài làm việc vặt tiền kiếm được đoán chừng giấu đi không ít, mà đôi vợ chồng Tam phòng là kẻ không biết xấu hổ. Hai phòng kia đều cho rằng Nhị phòng nhất định có bạc riêng, trên thực tế chồng bà mới là trung thực nhất trong mấy huynh đệ đấy, một lòng suy nghĩ cho nhà, kiếm được lời lãi đều đưa gần hết vào công trung. Mà Mai thị xưa nay tôn trọng ý trượng phu nên không nói gì.

Hiện tại trong tay bà có chút tiền, nhưng tiền này đều là chuẩn bị dùng đón dâu cho con trai trưởng, Đỗ gia muốn hai mẫu đất kia là hoàn toàn ngoài phạm vi.

Cho con gái, con trai sẽ không có, cho con trai, con gái sẽ không có, bà nên làm sao đây?

Mai thị càng nghĩ càng phiền, lại nghĩ tới tối hôm qua trượng phu nói, bảo Lư Kiều Nguyệt về phòng trước, chính mình quay người đi tìm Lư Minh Hải.

Hôm nay cũng chỉ có thể xem trước Đỗ gia bên kia nói thế nào, sau đó bà nhất định phải buộc nam nhân nói với cha mẹ chồng, nhà mình kiếm được tiền tạm thời không cho vào của công.

Mai thị nghĩ như vậy.