Nông Phu Gia Tiều Kiều Thê

Chương 37:




Nói tới đây, Hàn Tiến lại nhớ tới mối làm ăn mà hảo hữu nói kia.

“Đúng rồi, chuyện kia ngươi tính thế nào rồi?”

Nhắc tới việc này, thần sắc Mai Trang Nghị nghiêm túc rất nhiều, “Ta nhờ người nghe ngóng tin tức, hôm nay còn chưa trở lại. Dù sao chúng ta cũng là lần đầu tiên làm, lại chưa từng tới bên kia, nên thu xếp ổn thỏa thì hơn, cho nên nhờ nhiều người nghe ngóng tin tức đã.”

Hàn Tiến nhẹ gật đầu, “Vừa vặn ta cũng không có dư bạc, chờ ta trong khoảng thời gian này làm thêm mấy khoản, đến lúc ấy cũng gom góp đủ ngân lượng.”

Mai Trang Nghị không nhịn được, nói trêu chọc: “Bởi vậy, đoán chừng ngươi lại xuất danh tiếng rồi, lần này mười dặm tám thôn không ai không biết ngươi rồi.”

Hàn Tiến hiện nay là tay chân chủ nghiệp sòng bạc, tay chân ngoại trừ phòng ngừa người khác tới quấy rối, còn chiếu cố thu sòng bạc cho vay nặng lãi ở bên ngoài. Sòng bạc có một cái quy củ như vầy, ai thu hồi lại sổ nợ, có thể rút từ đó một phần. Hàn Tiến trước kia vừa tới sòng bạc, đã từng thu nợ hai năm, về sau chậm rãi leo đến vị trí thủ lĩnh tay chân, giờ không hề dính việc này nữa.

Lần này vì gom góp đủ bạc làm kinh doanh, Hàn Tiến quyết định ‘Tái xuất giang hồ’.

Đến phiên Hàn Tiến chật vật rồi, hắn trừng hảo hữu: “Dù sao thanh danh của ta vốn không có sống khá giả.”

Mai Trang Nghị không nhịn được thở dài một hơi, kêu oan thay hảo hữu: “Người nhà kia của ngươi thật ghê tởm…” Hắn đã lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy người nhà như vũng hố vậy đấy, nhưng mà ai bảo hảo hữu không phải con ruột chứ.

Lúc này, Hồ Tam đẩy cửa đi đến, trong tay mang mấy gói lớn đồ đạc.

“Tiến ca, ta bảo người ta cắt một con gà, lại mua hai cân thịt bò và đậu phộng rang. Các ngươi xem còn cần gì, ta lại đi mua thêm.” Hồ Tam vừa nói vừa đưa đặt trong tay lên bàn.

“Không cần, ngồi xuống cùng uống chút chứ?” Hàn Tiến nói.

Hồ Tam lắc đầu: “Không được, các huynh uống đi, hôm nay Đầu Chốc về nhà, ta trực ban thay hắn, ta đi ra phía trước nhìn xem.”



Hàn Tiến không khuyên nữa hắn, cùng Mai Trang Nghị nhắm rượu, vừa uống rượu vừa nói chuyện.

*

Về nhà mẹ đẻ một chuyến không mượn được bạc không nói, nhà mẹ đẻ lại xảy ra chuyện như vậy, thực tế lần này khả năng đắc tội đại tẩu, tâm tình Mai thị không tốt.

Nhưng bà không hối hận, việc này cần phải có một người chọc phá, mới có thể ngăn lại mâu thuẫn tiếp tục mở rộng, mà để bà nữ nhi đã xuất giá này tới làm là tốt nhất.

Mai thị cũng coi là dụng tâm lương khổ.

Vừa thấy mẹ trầm mặt vào cửa, Lư Quảng Trí sinh lòng không ổn. Vì tránh ăn liên lụy, vội vàng lấy cớ chạy ra ngoài. Ngay cả Ngũ Lang cũng nhìn ra khác thường, đều không dám tìm tỷ tỷ lấy gạo nếp đường kẹo đã giao hẹn trước kia, cùng chạy theo nhị ca.

“Làm sao vậy?” Lư Minh Hải hỏi.

Mai thị liếc nhìn con gái, Lư Kiều Nguyệt lấy cớ thay y phục trở về phòng mình.

Mai thị lúc này mới nói cho trượng phu biết chuyện phát sinh hôm nay tại nhà mẹ đẻ.

Sau khi nghe xong, Lư Minh Hải thở dài một hơi nói: “Nhà đông người quá cũng dễ dàng sinh ra mâu thuẫn.”

Mai thị lườm ông, nói: “Ông đã biết rõ, sao còn không nhắc với cha ông chuyện ở riêng.”

Nếu không vì chưa ở riêng, bà cần gì phải vì ít bạc mà khó thành như vậy. Lúc này Mai thị đã vứt chuyện nhà mẹ đẻ ra sau đầu, trọng tâm lực chú ý đều đặt ở chuyện hôn sự của con gái và con trai. Không mượn được bạc từ nhà mẹ đẻ tới, nơi khác càng không cần nghĩ rồi, hôn sự của Nghĩa nhi và Nguyệt Nhi nên làm sao đây?